Hạ Miên tìm  một cái túi xách trong rương hành lý của , bỏ hết đồ vật quan trọng ,  dắt tay Tiểu Phong  ngoài.
Việc đầu tiên  khi  ngoài, chính là  thẳng đến ngân hàng. Sổ tiết kiệm  rơi  tay Hoàng Hiểu Quyên ,  tiên   tới chuyện Hạ Miên  thể lấy   , cho dù lấy  , sợ là Trương Khải Minh cũng sẽ  để yên như thế. Hạ Miên sợ phiền toái, cũng   cãi  với vợ chồng họ Trương ,   một  xong chuyện luôn.
Không thể xin cấp  sổ đương nhiên là lừa Hoàng Hiểu Quyen,  thực tế, chỉ cần  chứng minh thư của  Hạ, hộ khẩu chứng minh bọn họ là  một nhà, và giấy chứng tử của  Hạ là  thể   .
Thời đại , ngân hàng vẫn  mọc lên như nấm. Hại Miên hỏi  khác mới , ngân hàng ở ngay bên cạnh bưu điện, cũng  bên khu trung tâm bách hóa, cách nơi   xa.
Nhớ tói đôi giày và bộ quần áo mới Hoàng Hiểu Quyên mang về nhà hôm qua, cô cảm thấy tám chín phần là mua bên đó.
Cô nắm tay Tiểu Phong    hỏi,   hai km, cuối cùng mới  thấy tấm biển Bưu điện.
Vân Chi
Sao mấy  qua đường đó đều thống nhất  ở ngay gần đây nhỉ?
Trời tháng tám, mới chín giờ hơn trời   nắng,  nóng . Hạ Miên  xổm xuống kiểm tra tình trạng của Tiểu Phong một chút,  khi xác định  bé  vấn đề gì, mới  dậy điều chỉnh  cảm xúc một lát,  nắm tay  bé mở cửa  ngân hàng.
Nếu  quả đầu đỏ rực của cô  điểm nào , thì chính là đủ bắt mắt, cũng đủ khiến  khác khắc sâu ấn tượng.
Lúc    quy định lấy  chờ tới lượt, mà  xếp hàng. Cũng may thời gian  việc buổi sáng  nhiều  lắm, cửa báo mất giấy tờ đúng lúc   ai. Hạ Miên đưa hết giấy giờ chứng minh qua: “  báo mất giấy tờ,   mất sổ tiết kiệm , cũng   mất ở .”
Nhân viên  quầy là một chị gái  bốn mươi tuổi, đúng là tuổi tác  quen  thanh thiếu niên phản nghịch. Chị  liếc mắt  qua, trả lời  lệ: “Chỉ  sổ tiết kiệm   mật khẩu sẽ  lấy  tiền, yên tâm .”
Hạ Miên vẫn chau mày như cũ: “Hy vọng là thế, trong sổ tiết kiệm của   ba vạn một ngàn bốn trăm đồng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-24-la-vo-ke-cua-anh-re.html.]
Nhân viên nhập  tài khoản , thao tác trong chốc lát, bảo Hạ Miên  mật khẩu  đó   màn hình hỏi : “Cô  trong sổ tiết kiệm của cô  bao nhiêu tiền?”
“Ba vạn một ngàn bốn trăm đồng.” Chuyện liên quan tới tài sản, ký ức của nguyên  ghi nhớ  rõ ràng.
Nhân viên công tác nhíu mày  Hạ Miên: “Trong nhà còn ai khác  mật mã sổ tiết kiệm  ?”
“Không .” Hạ Miên : “Nhà  chỉ còn mỗi   thôi,  tiền  là tiền học phí, và sinh hoạt phí   để  cho ...”
Nhân viên   thấy giấy báo tử của  Hạ Miên, bây giờ   thấy cô  như ,  ghét cô vì vẻ ngoài lưu manh nữa, lập tức  cho cô : “Trong sổ tiết kiệm của cô chỉ còn  hai vạn năm, cô cẩn thận nghĩ  xem, còn ai  mật khẩu nữa ?”
Số tiền hơn sáu nghìn  tính là ít, đủ để khởi kiện .
“Chị ơi,  thể xem giúp em  rút khi nào ?”
Vốn dĩ đối phương   chút đồng cảm với Hạ Miên , hơn sáu nghìn    lượng nhỏ,  thấy cách xưng hô của cô, tâm trạng cũng  hơn, đồng thời  khỏi mềm lòng, thái độ cũng trở nên nhiệt tình hơn: “A? Vừa lấy hôm qua, chính là lấy ở chỗ chúng , do Tiểu Ngô  thủ tục.”
Chị  lập tức gọi giám đốc tới, bởi vì khả năng chuyện  liên quan tới án kiện hình sự, giám đốc gọi cô tới văn phòng  chuyện,  lâu  Tiểu Ngô cũng  gọi .
Tiểu Ngô là cô gái còn trả,  tới chuyện  vẫn còn ấn tượng: “Là một cô gái trẻ tuổi, uốn tóc, trang điểm  thòi thượng.” Nhan viên ở quầy : “ còn tưởng rằng là nhà cô    nhiều tiền nữa, cô    định  dạo trung tâm bách hóa,  rút một vạn, nhưng mà   hiện giờ  rút tiền  sáu nghìn  hẹn ,  còn cảm thấy kỳ lạ vì đối phương   điều , nếu là ăn trộm sổ tiết kiệm thì  thể giải thích  .”
Giám đốc hỏi: “Cô bé, cháu     là ai ?”
Hạ Miên cắn môi, căm giận thốt  một câu đủ để bùng nổ: “Là vợ kế của  rể cháu”!