Xử lý mái tóc xong , Hạ Miên cúi đầu xuống chiếc áo cộc tay in hình đầu lâu, và chiếc quần jean nguyên cắt rách tơi tả, đúng là thể chịu đựng thêm một phút nào nữa, tiểu tiên nữ mặc váy!
Hạ Miên dẫn Tiểu Phong vui vẻ tới trung tâm bách hóa, thở phục cổ ập mặt, ban đầu còn khiến Hạ Miên dám ôm quá nhiều hy vọng, kết quả phát hiện , giới thời trang đúng là một vòng luân hồi, vài kiểu dáng kinh điển cũng tệ lắm.
Cô chọn một chiếc váy hoa nhí màu vàng nhạt dài quá gối, khi thử quần áo Hạ Miên cúi đầu xuống bộ n.g.ự.c khe rãnh của , tâm trạng sung sướng.
Đời cô sinh trong gia đình vận động viên, gen di truyền bẩm sinh của cô và cảnh sống chú định giấc mộng trở thành tiểu tiên nữ của cô vô cùng gian nan. Chỉ riêng dáng thôi, từ nhỏ cô cao hơn bạn bè cùng lứa , mặc váy bồng bềnh giống tiểu tiên nữ, còn cô mặc váy bồng chẳng khác nào lực sĩ kim cương giả baby.
Hơn nữa, đó lúc nào cũng đảm bảo đánh thua hai trai song sinh của , đến tuổi dậy thì, cơ thể cô là cơ bắp rắn chắc, hồi cấp ba cô còn cả cơ bụng sáu múi xinh đó.
Tuy rằng nhiều hâm mộ chịu nổi, nhưng bản cô vẫn thích dáng mềm mại đáng yêu như chị gái nhỏ nhà hàng xóm hơn, đó mới là dáng vẻ thục nữ nên . Hạ Miên nhịn duỗi tay sờ soạng một phen, quả nhiên là non mềm nhặn nhụi, làn da của nguyên còn coi như vô cùng tồi!
Đợi khi váy xong, cô vẫn nhịn kéo cổ áo thêm cái nữa, trong lòng âm thầm sung sướng huýt sáo reo hò, ít nhát B+, huống chi thể mới mười sáu tuổi, vẫn còn gian trưởng thành. A a a... là loại hình lý tưởng mà cô tha thiết mơ ước!
Phương diện phần cứng của tiểu tiên nữ Ok!
Từ hôm nay trở , cô hình đổi dạng, nữa tiên nữ!
Đầu óc lâng lân, bàn tay hư hỏng vô thức với lên, to mềm: “Hắc hắc...”
“Dì?” Nghe thấy tiếng , Tiểu Phong nghi hoặc hỏi.
Hạ Miên hổ buông tay , sung sướng quá thiếu chút nữa quên mất thằng nhóc con .
Niên đại chuyện lừa bán trẻ con vẫn còn nhiều, trung tâm bách hóa ngời đến , cô dám để Tiểu Phong rời khỏi tầm mắt của , đành dẫn bé phòng thử đồ theo, bảo bé ngoan ngoãn mặt tường nhúc nhích.
Nghe thấy tiếng quái lạ của cô, Tiểu Phong mới nghi hoặc cất lời.
“Được , mặt đây !” Hạ Miên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-27-thay-hinh-doi-dang.html.]
Tiểu Phong đầu , phát hiện dì hình đổi dạng: “Oa, dì xinh quá!”
Vân Chi
“Phải ?” Hạ Miên dắt tay bé ngoài soi gương, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, tấm tắc. Dáng đúng là mặc cái gì cũng . Ngắm nghía vài vòng, Hạ Miên mới hài lòng gật đầu.
Nếu còn điểm gì cô hài lòng, thì chính là giá cả. Không vì giá cả quá đắt, chủ yếu là vì hiện giờ cô quá nghèo. Có hơn ba vạn tiền tiết kiệm, đối với gia đình bình thường ở thời mà , khả năng ít.
Hạ Miên rõ, xã hội sẽ nhanh chóng phát triển, tiền đó căn bản đáng gì.
Hơn nữa, cô còn nuôi Tiểu Phong, bản còn học, cũng cách nào kiếm tiền. Biện pháp nhất chính là dùng tiền để đầu tư, khi cô học xong cấp ba thể tiền đẻ tiền.
Thật mua cổ phiếu là nhất, đáng tiếc cô chỉ tên của công ty nam chính và của nam chính trong nguyên tác, hơn nữa hiện giờ nam chính vẫn là nhóc để chỏm, của nam chính cũng đang ở .
Cho nên, ki tìm biện pháp kiếm tiền, cô đành gửi tiết kiệm.
Cuối cùng Hạ Miên mua hai chiếc váy, một đôi giày và hai bộ quần áo lót. Cô mua thêm quần áo cho Tiểu Phong, chủ yếu là vì Hạ Miên sờ thử chất vải của những bộ quần áo trẻ em đó, đúng là mềm mại bằng mấy bộ bà Lưu cho cô, nên tạm thời cứ mặc như .
Sau đó cô còn mua thêm chút đồ dinh dưỡng, phán rôm, truyện cổ tích và vài món đồ chơi nhỏ...
Đi dạo một lúc, càng Hạ Miên càng hứng thú hơn. Đợi đến khi Tiểu Phong khẽ ôm lấy chân cô, cô mới phát hiện sơ sót. Vốn dĩ tinh lực của trẻ con còn nhỏ đều hạn, Tiểu Phong còn suy dinh dưỡng trong thời gian dài nữa.
Hạ Miên bế bé lên, tự trách bản : “Xin , cục cưng mệt lắm nhỉ, để dì bế cháu ngủ nhé?”
Tiểu Phong đồ đạc trong tay Hạ Miên, cố gắng mở to hai mắt giãy giụa trượt xuống đất: “Tiểu Phong buồn ngủ, cháu tự .”
Nghe thấy thế, Hạ Miên áy náy chết. Cô buông Tiểu Phong xuống , đó nhét tất cả đồ đạc một túi, chuyển sang một cánh tay, nữa bế bé lên, : “Cháu quá chậm, dì cõng cháu sẽ nhanh hơn chút, chúng về nhà thôi!”
Nghe thấy thế, Tiểu Phong ngoan ngoãn ôm lấy cổ Hạ Miên. Hạ Miên mới vài bước, cảm nhận vai thêm một cái đầu nhỏ, đỉnh đầu còn một nhúm tóc ngu ngốc lắc qua lắc theo tiếng hít thở đều đều.
Hạ Miên nhịn khẽ mỉm , đồng thời bước chân cũng nhanh hơn.