Hạ Miên  đầu ,  thấy đứa trẻ nơm nớp lo sợ cuộn tròn  một góc sô pha, đôi mắt trong veo thấp thỏm  cô, Hạ Miên lập tức bất động.
Cô bước đến ôm lấy đứa bé : “Bảo Bảo đừng sợ,  dì ở đây .”
Đứa bé trong lòng n.g.ự.c cô run lên.
Nhớ  chuyện  nhóc mới  đánh   nhất định  vết thương, Hạ Miên vội vàng kiểm tra cẩn thận,  thấy một mảnh đỏ hồng  tay,   thấy cái ly sứ vỡ tan  mặt đất, còn gì  hiểu nữa, bởi vì nước quá nóng cho nên  bé mới trượt tay  vỡ cái ly.
Cô cẩn thận bế  bé lên, cánh mũi  nhịn  chua xót, đứa trẻ bốn năm tuổi, thế nhưng  cảm nhận  chút trọng lượng nào.
Lúc  nhà vệ sinh, chân cô  cẩn thận đá  thứ gì đó, cơn đau đớn từ cẳng chân truyền đến xông thẳng lên đỉnh đầu, Hạ Miên nhịn   kêu “A” một tiếng,   bất động.
Đợi một lúc lâu  khi cơn đau đớn qua , cô mới cúi đầu  xuống, thì trông thấy cái chậu nhôm    bé giặt quần áo.
Hiển nhiên đứa bé cũng  chuyện gì mới xảy ,  sợ tới mức cả  cứng đờ, đôi tay đang ôm cổ cô buông lỏng, lo lắng xoắn  với , giọng  run rẩy: “Dì...”
Thiếu chút nữa Hạ Miên    bé  , cô lập tức ôm chặt lấy  bé, vuốt vẻ sống lưng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, do dì   đường,    của cháu.”
“Bảo Bảo còn nhỏ thế    giặt quần áo là  lợi hại .”
Đứa trẻ vẫn  dám thả lỏng như cũ, mãi cho đến khi Hạ Miên dùng nước lạnh hạ nhiệt chỗ  bỏng đỏ lên cho  bé,  đó bôi kem đánh răng  phòng ngừa nổi mụn nước,  bé do dự một lát, mới dùng cơ thể gầy gò của  thử nhích  gần  Hạ Miên.
Cảm giác rụt rè ỷ   khiến Hạ Miên cảm thấy chua xót, nếu như   cô, đứa bé  còn thảm đến mức nào...
Nói  thì, giấc mộng  cũng quá chân thực, dạy dỗ súc sinh cũng  sảng khoái, nhưng mà cô thật sự  nỡ bỏ  đứa bé .
Hạ Miên luôn  cảm giác   xem nhẹ thứ gì đó, nhất thời   nghĩ .
Được , tạm thời để đó ,  một bước tính một bước, tranh thủ thời gian tắm rửa cho đứa trẻ  một chút.
Khi cởi bộ đồ rách nát bẩn thỉu  nỡ   , Hạ Miên lập tức giận đến mức nghiến răng ken két: Vừa  đúng là đánh quá nhẹ!
Trên cơ thể nho nhỏ chỉ  da bọc xương  của  bé, vô  dấu vết xanh tím trải rộng,  mà thấy ghê cả .
Vân Chi
Hốc mắt Hạ Miên cay cay, cô dấp ướt một tấm khăn lông mềm mại sạch sẽ, cẩn thận lau khô mặt, chân tay cho  bé, còn những nơi khác cô    nên hạ tay thế nào,    bé thật sự  còn một nơi nào  hảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-3-nhat-dinh-se-bao-ve-chau.html.]
Hạ Miên lập tức  dậy, bàn tay vô thức nắm chặt, ngón cái đè lên ngón trỏ, khớp xương phát  tiếng kêu răng rắc, cô   giấc mộng  còn kéo dài bao lâu nữa, hy vọng  thể đủ lâu để cô đánh cho  phụ nữ lòng  hiểm độc  một trận.
Hạ Miên cất bước  ngoài, ngay lập tức cảm giác đau đớn quen thuộc  tập kích, Hạ Miên cúi đầu,  thứ hai đá  chiếc chậu nhôm , cô ý thức    xem nhẹ điều gì: Trong giấc mơ cảm giác đau đớn sẽ chân thật như  ?
Vừa nghĩ đến điều , đầu cô đột nhiên đau đớn,  ít ký ức  thuộc về cô dũng mãnh ập đến, đó là ký ức mười sáu năm cuộc đời của dì Trương Dư Phong.
Chuyện  là thế nào? Hạ Miên còn  tiêu hóa hết đây rốt cuộc là một giấc mơ  là sự thật, thì   thấy tiếng  thút thít của Hoàng Hiểu Quyên truyền đến qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng vệ sinh:
“Đều   kế khó , thằng nhóc  cả ngày lôi thôi lếch thếch,  coi nó như con ruột mới quản nó, ai ngờ mới chỉ dạy dỗ nó hai câu, dì nó  đánh  thế ...” 
Cảm nhận  đùi  giữ chặt, Hạ Miên cúi đầu, trông thấy đôi tay nhỏ nhắn đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n , khóe miệng lo lắng mấp máy, trong ánh mắt đều là lo lắng và sợ hãi.
Tiểu Phong   kế  lợi hại,  sợ dì sẽ  mắng, càng sợ khi dì    kế sẽ tức giận đánh  càng ác hơn, sẽ vô cùng vô cùng đau đớn, đau đến mức   dậy nổi.
Đứa trẻ vốn dĩ nên sống vô tư lự, bây giờ   sống trong cuộc sống kinh hoàng lo sợ nơm nớp.
Nhìn căp mắt , Hạ Miên tạm thời  rảnh lo chuyện đầu óc đang đau đớn, cô cúi  tay chạm  mặt  bé, nghiêm túc  thẳng  mắt , : “Bảo Bảo đừng sợ, dì sẽ  mặc kệ cháu .”
Cô  xác định  đây là mơ  là thật, nhưng cô sẽ nghiêm túc đối mặt với chuyện , ít nhất cũng tạo  một con đường lui cho đứa bé.
Ánh mắt đứa trẻ giống như sáng lên,  bé  Hạ Miên, nhẹ nhàng : “Cháu   Bảo Bảo, cháu tên Tiểu Phong, là tên  đặt cho cháu.”
“Ừ, Bảo Bảo là tên ở nhà, Tiểu Phong là tên chính thức.” Hạ Miên duỗi tay cởi bộ áo lót rách nát , vứt xuống đất: “Chúng    bộ quần áo khác  ? Quần áo của cháu ở ?”
Tiểu Phong chỉ  cái chậu nhôm bên cạnh,  hai bộ quần áo trẻ con   còn rõ màu sắc ban đầu trong chậu, chỉ  một cái áo ba lỗ và một cái quần cộc, đây là bộ quần áo duy nhất để  đổi của đứa trẻ.
Hạ Miên  nhịn   nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nhẹ nhàng hỏi: “Còn bộ quần áo nào khác ? Đồ đạc của cháu đặt ở ?”
Đứa trẻ chỉ  một cái phòng nhỏ hướng bắc.
Phòng ở thời   xây dựng  hợp lý lắm, phòng rộng hơn tám mươi mét vuông bao gồm một phòng khách ba phòng ngủ. Trong đó diện tích phòng khách là lớn nhất,  đó đến hai phòng ngủ, còn phòng ở phía Bắc diện tích cực nhỏ.
Cho dù  chuẩn   tâm lý, nhưng khi đẩy cửa căn phòng  , Hạ Miên vẫn  nhịn  nước mắt tuôn rơi...
Tiểu Phong thấy thế thì hoảng hốt: “Dì...”
“Không ,  .” Hạ Miên cúi  ôm lấy  bé, giọng  nghẹn ngào: “Bảo Bảo đừng sợ, dì nhất định sẽ bảo vệ cháu.”