Hạ Miên cũng từ chối, nhà cô giáo Mễ ở tầng một, càng thuận tiện.
Nhìn Ninh Thiều Bạch theo , Hạ Miên luôn cảm thấy gì đó đúng, mãi cho đến khi đối phương tự nhiên nhà cô giáo Mễ, Hạ Miên mới ngớ nhận , mà thằng cha là Tiểu Bạch, cháu ngoại thiên tài của cô giáo Mễ!!!
Thấy dáng vẻ thể tưởng tượng nổi của cô, Ninh Thiều Bạc hỏi: “Sao thế?”
“A, gì.” Hạ Miên lập tức tha thứ cho , thiên tài mà, chút khiếm khuyết cũng là chuyện bình thường, nể tình hôm nay giúp đỡ , cô sẽ so đo với nữa.
Ninh Thiều Bạch cô, cảm thấy cô thật.
…
Hạ Miên gọi điện cho Trương Khải Minh.
Trong niên đại di động vẫn xuất hiện, máy đen trắng cũng phổ biến trong nội địa.
Trong trí nhớ của nguyên , chỉ nhà giàu một ở huyện Minh Khê bọn họ là một chiếc máy điện thoại đen trắng, dân trong huyện lúc nào cũng thể thấy ông chú nhà giàu một bụng bự , cầm chiếc điện thoại đen trắng ngoài phố, lớn tiếng ồn ào: “A, cái gì? Tín hiệu lắm, rõ, lặp nữa.”
Hình ảnh lập tức thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của qua đường.
Có điều máy nhắn tin coi như phổ cập, chỉ cần là gia đình điều kiện quá kém, gần như đều .
Hạ Miên trực tiếp nhắn cô đang ở nhà cô giáo Mễ, bảo gọi điện thoại về nhà cô giáo Mễ, điện thoại của Trương Khải Minh gọi đến còn tính là nhanh.
mà gọi tới, chất vấn: “Hạ Miên, cáo trạng với , em thể gọi đám đắn tới khu tập thể? Lỡ xảy chuyện gì thì bây giờ? Còn nữa, em phiền nhà cô giáo Mễ thế?”
Vân Chi
“Miên Miên, em lời chút, hôm nay chú Hai em gọi điện qua cho , đón em về nhà xem mắt.” Trương Khải Minh tận tình khuyên bảo: “Chú Hai em tư tưởng cổ hủ thế nào em cũng đấy, nhà em còn lớn nào, bà nội luôn lời chú Hai em, đến lúc đó bọn họ tùy tiện gả em ngoài, em kêu trời trời , kêu đất đất chẳng , thì thế nào?”
Hạ Miên khẽ nheo mắt , đang chặn đường lui của cô ? Khiến cô nhà, cũng dám về quê, kết quả chỉ còn mỗi con đường cùng với đám du côn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-34-goi-dien-cho-truong-khai-minh.html.]
Cô khẽ “A” một tiếng, hề biện giải, chỉ đơn giản: “Trong nhà ai, nhà, cho nên chỉ thể mượn điện thoại nhà cô giáo mễ, đừng chuyện phiếm nữa, sợ lãng phí tiền điện thoại ?” Tiết kiệm thời gian chuyện phiếm qua điện thoại là đặc sản của thời đại , dù thời tiền điện thoại đắt hơn đời nhiều, nhận điện thoại cũng mất tiền, thoát khỏi cuộc sống khổ cực ai nấy đều tương đối tiết kiệm.
Nghe thấy cô như Trương Khải Minh lập tức tiện thêm gì nữa, đành Hạ Miên tiếp: “Bây giờ Hoảng Hiểu Quên dẫn Hiên Hiên , hình như ý định về, với Tiểu Phong bây giờ?”
Trương Khải Minh bất đắc dĩ : “Anh phân công công tác đột xuất, vé tàu cũng mua cả , bây giờ cũng cách nào cả. Thế nhé, lát nữa gọi điện thoại cho thím Lưu, em qua tìm thím Lưu, là tìm cô giáo Mễ cũng . Có tiền ? Hiểu Quyên hôm nay em lấy năm trăm từ chỗ cô , chắc là đủ tiêu vài ngày nhỉ? Nếu đủ em xem thể vay mượn ai , hoặc thế nào thì .”
“Tiền tiêu hết.” Hạ Miên : “Tiểu Phong thứ gì dùng , đều mua đồ dùng cho Tiểu Phong .”
“Hoàng Hiểu Quyên vẫn trả sổ tiết kiệm cho , tiền của vay?” Hạ Miên vui, : “Mẹ dạy tùy tiện vay tiền của khác, thích vay tiền.”
Cô giáo Mễ thấy , xen : “Không , việc gấp thì linh hoạt, đợi Tiểu Trương về trả cho bà là .”
Lúc Trương Khải Minh mới Hạ Miên mở loa ngoài điện thoại, lập tức nghĩ mấy lời , xem chỗ nào , cô giáo Mễ cũng đang , càng tận tình khuyên bảo: “Tiền của em là em để cho em học, em đừng lúc nào cũng lấy tiêu xằng bậy. Không tiền em xem , nếu thật sự thì nhờ hàng xóm giúp đỡ, kiên trì vài ngày đợi về là . Cô giáo Mễ, Hạ Miên và Tiểu Phong nhà cháu phiền bà , thật sự ngại quá.”
Cô giáo Mễ : “Không gì, đều là hàng xóm láng giềng cả.”
“Dù cũng vay tiền.” Hạ Miên dứt khoát tiêm cho một mũi dự phòng: “Vậy xem nhé, đợi khi về trả sổ tiết kiệm cho , mới tin lời .”
Trương Khải Minh thở dài: “Yên tâm, khi về sẽ lập tức trả sổ tiết kiệm cho em.”… Nếu như lúc đó cô còn lấy về.
“Tóm em cứ yên tâm nhờ hàng xóm giúp đỡ, nợ bao nhiêu khi về sẽ trả .”
Bà Lưu bước cửa, thấy câu lập tức : “Như còn , nếu đón lên đây chăm sóc thì cho tử tế. Hơn nữa, còn cả Tiểu Phong mà, thấy Hoàng Hiểu Quyên nhà hết thuốc chữa thật , mà thể vứt hai đứa nhỏ ở nhà chạy mất, thấy cô cố ý đấy.”
Trương Khải Minh khẽ nhíu mày, tình cảnh khác những gì tưởng tượng, hàng xóm vẫn chán ghét Hạ Miên?
Trương Khải Minh âm thầm ngẫm nghĩ, ngoài miệng thuận thế kể tội Hạ Miên: “Hiểu Quyên cũng gọi điện thoại cho cháu, là sợ đám du côn tìm tới cửa, khi Hạ Miên ở quê cũng từng chuyện kiểu .” Nếu thể đánh thuần thục như .
“Nên chú Hai của con bé mới cảm thấy con bé học hành đàng hoàng, luôn gả con bé ngoài, cháu cảm thấy con bé vẫn còn nhỏ, học vẫn hơn…”
“Được , chuyện nữa, khi về cháu sẽ dạy dỗ cả hai . Có điều Hạ Miên và Tiểu Phong vẫn phiền thím Lưu và cô giáo Mễ chăm sóc hộ cháu vài ngày…”