Tiểu Phong tựa  bên cạnh cô  dụi mắt, hôm nay  bé  dạo phố cả ngày với Hạ Miên, khi về  dựa  lưng cô ngủ một chút   Đường Tam Tạng  dọa cho tỉnh .
Hạ Miên bế  bé đặt lên sô pha: “Cháu ngủ  một lát, dì  nấu cơm  ?”
Tiểu Phong gật đầu, ngủ ngay lập tức.
Hạ Miên đắp cho  bé một cái chăn mỏng, cô  định nấu nhiều món phức tạp, cả ngày hôm nay cô cũng mệt mỏi quá , cuối cùng chỉ nấu trứng gà hấp như   cho Tiểu Phong, nhớ đến hôm qua Tráng Tráng cũng thích ăn, cô hấp nhiều hơn một bát,  đó xào một đĩa rau đơn giản, kết hợp với một ổ bánh mì  mới mua ở chợ,   thêm canh trứng nấu tía tô nữa là xong.
Từ đầu đến cuối  đầy một tiếng, Hạ Miên đưa trứng gà hấp qua cho nhà họ Lưu xong,  chút phân vân    nên gọi Tiểu Phong dậy  , rõ ràng là  nhóc   mệt  c.h.ế.t , ngủ  say, bụng phập phồng lên xuống theo tiếng ngáy o o, nhưng mà  gọi dậy  sợ  bé đói bụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô dứt khoát thử gọi  bé, nếu dậy  thì ăn cơm ,  dậy  thì tiếp tục ngủ. Nghĩ tới đây cô giơ tay  khẽ chọc  bụng  bé một cái.
Vốn dĩ cho rằng  tốn công sức dỗ dành một phen, cô từng thấy cảnh chị dâu nhà  gọi cháu dậy , trẻ con  đánh thức khi đang ngủ say,  dỗ  lâu mới  thể dỗ dành .
 mà  ngờ chỉ một động tác nho nhỏ như , đứa trẻ vốn dĩ đang ngủ say sưa  giật  một cái  tỉnh dậy, tay chân lập tức co quắp bò tới góc phòng, trong quá trình đó còn ngã xuống từ ghế sô pha, nhưng mà  bé vẫn  để ý gì cả, tiếp tục chạy trốn, mãi cho tới khi nép sát  góc nhà mới dùng ánh mắt sợ hãi  qua bên .
Động tác thuần thục đó khiến trái tim Hạ Miên đau đớn như  kim châm,  trải qua bao nhiêu chuyện, mới  thể khiến một đứa trẻ ngây thơ ngay cả lúc ngủ say cũng hoảng loạn như .
“Cục cưng.” Cô dang hai tay  bước tới: “Cục cưng, là dì, đừng sợ,  dì ở đây ,  ai dám bắt nạt cháu nữa .”
Lúc  Tiểu Phong cũng  phản ứng ,  kế và Hiên Hiên thích đánh  đều   nhà, chỉ   bé và di ở đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-43-giong-nhau.html.]
Cậu bé vui sướng nhào  lòng Hạ Miên: “Dì.” Bóng  nhỏ nhỏ xông tới, giọng  vui mừng như sống sót  cơn đại nạn.
Mũi Hạ Miên chua xót, ôm chặt lấy  bé,  ngừng vuốt ve lưng ,  cho  bé đủ cảm giác an : “Ừ, dì ở đây, dì sẽ bảo vệ cục cưng,    ai  thể bắt nạt cục cưng nữa.”
Cánh tay của Tiểu Phong ôm chặt lấy cổ Hạ Miên, vui vẻ gật đầu: “Vâng.”
Sau đó, đứa bé cực kỳ vui vẻ  xuống bên cạnh bàn ăn, quý trọng bát trứng hấp trong tay, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, thỉnh thoảng còn  cong mắt  Hạ Miên. Hạ Miên xoa đầu  bé,  bé  càng vui vẻ hơn.
Còn Hạ Miên   thể vui nổi.
Ăn cơm xong, cô bế Tiểu Phong  tắm rửa,  khi cởi sạch quần áo ,  liếc qua cô  thấy ngay vết thương    bé,   nhiều vết m.á.u bầm  tan , cơ thể trắng nõn  bao phủ bởi màu xanh vàng, Hạ Miên siết chặt nắm tay,  xúc động  đánh .
Vân Chi
Trẻ con đều ngây thơ,  khi ăn no cơn buồn ngủ  cắt ngang  kéo đến, Tiểu Phong  trong bồn tắm gục lên gục xuống, thỉnh thoảng cố gắng tỉnh táo một chút, ngẩng đầu  Hạ Miên lộ  nụ  tươi tắn, dễ thương đến mức khiến trái tim Hạ Miên run lên.
Sau khi tắm xong cô dùng khăn lớn quấn  bé ,  cách từ trong phòng tắm  tới phòng khách chỉ vài bước chân, đứa trẻ  dựa  vai cô ngủ  .
Hạ Miên  buông  bé  nữa, ôm  bé ngủ cùng , trong bóng tối,  thấy tiếng hít thở đều đều của , cảm nhận  bụng nhỏ phập phồng lên xuống,  mềm mại  yếu ớt. Cậu bé là một đứa trẻ bằng da bằng thịt,  ngây thơ đáng yêu,  ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chứ   chỉ là một nhân vật khiến Hạ Miên thương xót trong tiểu thuyết nữa.
Mặc dù mới ở bên  một ngày ngắn ngủn, nhưng cô   nỡ xa đứa trẻ  , cô  quan tâm thằng bé đến cùng.
Có ý nghĩ  trong đầu, Hạ Miên nghiêm túc suy xét dự định tiếp theo, trong giai đoạn  điều quan trọng nhất là  cho  bé  môi trường sống yên ,  rời khỏi ổ sói nhà họ Trương ,  tiên  rời  hộ khẩu  ngoài...