Sáng sớm hôm , khi Hạ Miên tỉnh dậy vẫn đối diện với một đôi mắt trong sáng ngây thơ như , bé hai mắt cong cong: “Dì, ai khác!”
“Phải, ai, chỉ hai chúng .” Hạ Miên bế đứa bé trong ổ chăn , nâng cao bé lên, đầu gối giữ vững bụng nhỏ của bé, đung đưa chơi với : “Bay nào, bay nào~”
Lần đầu tiên, tiếng vui vẻ của Tiểu Phong vang lên khắp khu tập thể sáng sớm.
Hai chơi một lát, Hạ Miên bế bé nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong, thấy trong gương cô sửng sốt, kiểu tóc mới cắt ngày hôm qua đổi hình dạng, vểnh trái vểnh giống như đang tìm về kiểu dáng ban đầu, Hạ Miên dùng lược thấm nước sửa sang một chút, nhưng mà hiểu tại một nhúm ở giữa vẫn cực kỳ ương ngạnh.
Tiểu Phong ngửa đầu nhúm tóc cô đè uống mấy vẫn vểnh lên, bật khanh khách: “Giống Tiểu Phong.”
Vân Chi
Hạ Miên cúi đầu bé, đó bế bé lên, hai cái đầu cùng đưa tới gương.
là một lớn một nhỏ trong gương nhiều điểm tương tự thật, đặt biệt là nhúm tóc ngu ngốc đỉnh đầu, thật sự giống như đúc.
Chuyện chọc trúng huyệt nào của đứa trẻ, khiến khanh khách ngừng, Hạ Miên cũng bé chọc rộ lên, nghiêng đầu dùng sức cọ n.g.ự.c bé, cô càng càng dữ hơn.
Bữa sáng là cháo rau dưa cộng thêm bánh rán hành, cô còn chiên cho Tiểu Phong thêm một quả trứng gà.
Hôm nay, sữa trong thùng cửa tận hai chai, hôm qua mới đặt thêm một chai, Hiên Hiên theo Hoàng Hiểu Quyên , một Tiểu Phong cũng uống hết.
Hạ Miên định một ít sữa hấp hai tầng, mùa hè nóng bức như bây giờ, điều hòa, giai đoạn Tiểu Phong cũng ăn kem, đồ đông lạnh…
linh tinh.
Sữa hấp hai tầng thể giải nhiệt, hơn nữa thứ già trẻ đều thích ăn, quà tặng khác cũng tồi, dù hôm qua đều giúp đỡ cô.
Cách sữa hấp hai tầng khó, đầy một tiếng Hạ Miên tám bát nhỏ, bởi vì từ sữa tươi nguyên chất, nên khi xong sữa hấp hai tầng non mềm sức đàn hồi, mùi vị cũng cực kỳ đậm đà.
Hạ Miên hài lòng gật đầu, thêm bánh đậu đỏ nữa là xong, điều bánh đậu đỏ tương đối tốn sức, chỉ riêng đậu đỏ thôi ngâm một đêm .
Hôm nay chắc chắn , Hạ Miên đành lấy nho, dâu tây và các loại hoa quả khác , cắt hạt lựu để ở trong bát, bỏ tủ lạnh ướp lạnh với sữa hấp hai tầng mới xong.
Cô rửa tay nhà, tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Phong đang chơi ghép hình ghế sô pha, thấy tiếng động vội vàng chạy về phía Hạ Miên, giọng non nớt chút sợ hãi vang lên theo tiếng bước chân: “Dì ơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-44-nguoi-cua-tiem-cam-do-toi.html.]
Nhúm tóc ngốc nghếch đỉnh đầu cũng dọa vểnh lên.
“Không , .” Hạ Miên vô cùng đau lòng, cô bế bé lên: “Chắc là các chú mua tivi màu tới .”
Một giờ , Hạ Miên gọi của tiệm cầm đồ tới nhà, lúc chắc hẳn bọn họ tới nơi.
Cô mở cửa , quả nhiên hai đàn ông mặc âu phục đang cửa.
Cả quá trình đều thuận lợi, Hạ Miên rõ qua điện thoại từ , giấy tờ của tivi màu đầy đủ hết, mới mua hơn hai tháng tốn hai ngàn rưỡi, bây giờ định giá một ngàn ba.
Máy may nhãn hiệu Hồ Điệp lúc mua tốn hơn hai trăm, mặc dù chủ nhân quý trọng, giữ gìn tệ, nhưng cũng chỉ định giá tám mươi đồng, điều Hạ Miên ghét bỏ, đủ chi phí tới phục vụ tại nhà.
Hai món đồ đều là đồ lớn, lúc đem khỏi khiến hàng xóm chú ý, thím Lưu và cô giáo Mễ cực kỳ ngạc nhiên, cô giáo Mễ cảm thấy thể tưởng tượng nổi: “Hạ Miên, cháu cầm cố tivi màu ? Tìm mua thế?”
“Tìm tiệm cầm đồ ạ.” Hạ Miên : “Hôm qua cháu suy nghĩ kỹ , cháu quen ai ở đây, cũng nên thế chấp mấy thứ cho ai, cũng tiện tìm bảo lãnh, nên dứt khoát gọi của tiệm cầm đồ tới.”
“Tiệm cầm đồ nhà nước cho phép mở, chính quy cháu cũng yên tâm, điều ghét đồ nhỏ, chỉ tivi màu, tủ lạnh trong nhà mới thể thế chấp, cho nên cháu tạm thời thế chấp mấy thứ .”
“Cháu hỏi , nếu thế chấp một tháng, đến lúc đó chuộc chỉ việc trả thêm cho bọn họ hơn mười đồng tiền lãi là .”
Nếu thì đúng là đáng tin hơn so với thế chấp cho cá nhân thật, điều bà cụ Lưu vẫn ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt: “Thím ở chỗ nhiều năm như , còn chỗ nào tiệm cầm đồ , cháu tìm .”
Hạ Miên đến từ thế giới thông tin bùng nổ, cảm thấy chuyện gì khó khăn.
Mặc dù internet, nhưng vẫn còn con đường tìm hiểu tin tức khác: “Gọi 114 hỏi ạ, cũng chẳng trách thím , cả nội thành chỉ một tiệm, còn ở tận phía Nam thành phố, xa chỗ .” Cho nên chi phí phục vụ tại nhà đắt.
Bà cụ Lưu khen ngợi một câu: “Hạ Miên là cô gái thể nên chuyện lớn.”
Không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, chỉ sợ Trương Khải Minh xuất huyết một , bà cụ Lưu bắt đầu tưởng tượng đến nét mặt của nhà họ Trương khi trở về… Phải như thế chứ! Ai bảo bọn họ chuyện ác độc !
Có lẽ bọn họ thực sự quá thâm độc, cho nên Hạ Miên còn phát hiện trọng đại hơn!
PS: Mọi đoán xem bộ sưu tập tem đang ở ?