Hạ Miên vui vẻ đếm tiền, cô  với thím Lưu chỉ mười đồng tiền lãi, nhưng thực tế Trương Khải Minh  chuộc  đồ, sẽ  bỏ  một ngàn bốn trăm đồng cả vốn lẫn lãi.
Dù  chính    , bảo cô   gì thì , tiêu hết bao nhiêu khi về   trả  bấy nhiêu,   cô còn khách sáo  gì.
Bây giờ chuyện khiến cô rầu rĩ chính là   để tiêu hết  tiền  trong vòng mấy ngày đây.
Hạ Miên ôm Tiểu Phong tựa  sô pha, suy nghĩ: “Thật  thuê nhà chuyển  ngoài ở là  nhất, nhưng mà sợ là  cha cặn bã của cháu sẽ  đồng ý.”
Ngày hôm qua, cô  suy nghĩ  lâu, cảm thấy  rời khỏi Trương Khải Minh ngay lúc  vẫn  khó khăn.
Dù  Trương Khải Minh cũng là cha ruột của Tiểu Phong,   còn  xây dựng hình tượng  cha .
Đầu tiên   tới    thể để Tiểu Phong  ngoài sống một  với cô  , cho dù  thả  bé,   vẫn là là  giám hộ hợp pháp, hàng năm Tiểu Phong  học đều  do      thủ tục.
Nếu   cố ý  hủy diệt Tiểu Phong,  thì thật sự  dễ dàng.
Còn vấn đề của nguyên  nữa, bây giờ   thể   chắc chắn, Trương Khải Minh  ý đồ  với tài sản của nguyên  , cho nên    càng  dễ dàng thả .
Nếu ,    đuổi cô  là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần gọi một cú điện thoại về cho nhà họ Hạ ở quê, chắc chắn chú Hai nhà họ Hạ sẽ hăng hái đến đây đón , cưỡng ép cô về cùng ông  cũng  ai   gì.
Dù  Hạ Miên mới mười sáu tuổi, vẫn là vị thành niên, chú Hai nhà họ Hạ    thể tự   nhận   giám hộ.
“Hay là chúng   về huyện Minh Khê nhé?” Hạ Miên ôm Tiểu Phong thương lượng: “Huyện Minh Khê cách nơi   xa,  cha cặn bã  của cháu  quấy rầy cũng  dễ dàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-45-giau-len-sau-mot-dem-la-cam-giac-gi-1.html.]
“Tạm thời an  vài năm , đợi dì thi đậu đại học, trưởng thành  sẽ nghĩ cách đòi  quyền giám hộ từ trong tay cha cháu.”
Thật  đây là hạ sách, Hạ Miên    về thị trấn ,  trẻ tuổi  ai là  hướng tới thành phố lớn, lúc còn nhỏ cô từng chuyển trường, cực kỳ rõ thiên phú là một chuyện, năng lực của giáo viên và môi trường học tập cũng là yếu tố vô cùng quan trọng đối với quá trình trưởng thành và phát triển của trẻ nhỏ.
Vân Chi
Chưa  tới Tiểu Phong, chỉ riêng cô thôi, kiếp  cô vẫn  học hành tử tế,  thi đỗ  trường Sư phạm thủ đô   cô từng theo học.
 tỷ lệ đỗ đại học của trường trung học huyện Minh Khê  ít đến mức đáng thương,  thể đỗ  trường tuyến hai  đốt pháo ăn mừng …
“Nếu  nhiều tiền thì  .” Hạ Miên ngửa   sô pha, : “Đập mười vạn tệ  mặt  cha cặn bã  của cháu, chắc chắn   sẽ đồng ý chuyển hộ khẩu của cháu sang cho dì, dì  mang cháu   cũng .”
Ngẫm nghĩ một lát, cô  cảm thấy khó chịu: “Dựa   chúng   đưa tiền cho tên cặn bã đó, chúng  để tiền  chi tiêu cho bản   sướng hơn ? Trên thế giới ,   vấn đề gì mà tiền  giải quyết ,  giải quyết  chẳng qua là  đủ tiền mà thôi.”
Ừ, đây mới là ý nghĩ chính xác.
Hạ Miên ôm Tiểu Phong bắt đầu mơ mộng hão huyền: “Nếu như trúng xổ  thì  . Cũng  cần quá tham lam, chỉ cần trúng một trăm vạn thôi,  một trăm vạn, dì sẽ dẫn cháu đến thành phố lớn, với năng lực của  cha cặn bã của cháu và ông chú cặn bã của dì, chắc chắn bọn họ sẽ  tìm  chúng .”
“Ít nhất chúng   thể sống yên  vài năm, đợi đến khi dì trưởng thành , sẽ  sợ bọn họ nữa, nếu  thể đợi đến khi cháu trưởng thành,  thì chúng   thể đè bọn họ  đất mà dẫm đạp.”
Hạ Miên càng  càng hưng phấn, bắt đầu tính toán xem  mất bao nhiêu tiền thì giấc mộng hão huyền  mới thành sự thật: “Giá nhà ở thành phố Yến bây giờ chắc  một hai ngàn nhỉ? Hình như mua nhà lúc  còn  thể đăng ký hộ khẩu?”
“Vậy thì  đáng giá, chúng  mua một căn bốn mươi mét vuông nhé, cháu thích trang hoàng thế nào?” Cô  khắp căn phòng đang ở của nhà họ Trương một lượt, ngón tay cuốn lấy nhúm tóc ngốc  đầu Tiểu Phong : “Bốn mươi mét vuông vẫn  nhỏ, ít nhất   hai phòng, lắp đặt thiết , đồ gia dụng, đồ điện tử, học phí của hai chúng ...”
“Dì bấm tay tính toán , một trăm vạn vẫn  ít.” Hạ Miên thở dài: “Chúng  vẫn nên tham lam một chút , trúng giải năm trăm vạn.”
“Số tiền  chắc chắn dư dả, mua một căn nhà  tám chín mươi mét vuông, ba phòng một sảnh, hai chúng  mỗi  một phòng, còn  một phòng  phòng sách cho dì và phòng vẽ cho cháu... Tuyệt!”