Hoàng Hiểu Quyên  cô túm chặt cổ áo  thoát , quần áo mùa hè mỏng manh, cô   dám dùng sức,  rách quần áo ngoài đường thế , cô  sẽ  còn mặt mũi gặp ai nữa.
Cô   đánh sinh tàn nhẫn, cắn răng cắm đầu lao thẳng về phía Hạ Miên. Hạ Miên  dáng vẻ trợn trừng mắt nghiến răng nghiến lợi của cô , càng tức hơn, hình tượng tiểu tiên nữ cô duy trì  lâu, lúc  tất cả đều  hủy diệt !
Đám phụ nữ trung niên  kéo  Hạ Miên , trong lúc hỗn loạn còn ăn vài cú đá, dần dần cũng  dám tiến lên nữa. Hạ Miên  thả lỏng tay chân,    bên cạnh giúp đỡ, Hoàng Hiểu Quyên căn bản   đối thủ của cô, chỉ trong chốc lát   Hạ Miên quăng ngã  đất, thê thảm  nức nở: “Đừng đánh nữa! Mày  g.i.ế.c  ? Hu hu hu...”
Dáng vẻ  của cô  thật sự quá đáng thương, trong nháy mắt Hạ Miên  chút  nỡ xuống tay, nhưng nghĩ đến cặp mắt vĩnh viễn tràn ngập kinh hoàng bất an và căn phòng tối ...
Hạ Miên cúi  nắm tóc cô , : “Chị  cái gì? Khi chị đánh cháu trai nhà chúng , chị  cho thằng bé gào một tiếng cơ mà, nếu  một tiếng sẽ  dùng kim đ.â.m nát miệng.”
“Được , chỉ cần  đánh chị mười cái, chị  kêu thành tiếng  sẽ buông tha, thế nào?”
Dứt lời Hạ Miên đạp thẳng một chân  đùi cô .
Trong cơn đau đớn cực độ, Hoàng Hiểu Quyên bộc phát  tiềm lực kinh , giơ tay đẩy Hạ Miên ,  cắm cổ lao thẳng  ngoài,  chạy  vài bước cô   va  một  thanh niên cao lớn.
“Bác sĩ Ninh!”
“Ôi, bác sĩ Ninh cẩn thận!”
“Ui da, bác sĩ Ninh   chứ!”
Hết tiếng kinh hô  đến tiếng quan tâm khác vang lên, giống như vị tên là bác sĩ Ninh  là búp bê sứ . Sợ cú va chạm  của Hoàng Hiểu Quyên sẽ đ.â.m nát đối phương.
Hạ Miên  để ý đến dáng vẻ khẩn trương của  , lúc  trong mắt cô chỉ   Hoàng Hiểu Quyên, gần như cô lập tức đuổi theo , tung chân đá  mục tiêu.
“Bác sĩ Ninh, cứu !” Hoàng Hiểu Quyên linh hoạt trốn   lưng thanh niên .
“Hôm nay Thiên Vương lão tử đến đây cũng   cách nào cứu  chị !” Hạ Miên vươn tay  kéo  , kết quả Hoàng Hiểu Quyên đẩy  thanh niên  mặt một cái, tay Hạ Miên trực tiếp kéo rách áo sơ mi của đối phương...
Mẹ kiếp, cơ n.g.ự.c  quá... Còn bóng loáng...
Hạ Miên vô thức chớp chớp mắt, dường như tay đang  ý định tiến  gần cẩn thận sờ soạng một phen.
Cổ tay  một bàn tay lớn hơn nắm chặt, giọng  giống như tiếng pháo nổ vang lên  đỉnh đầu: “Cô bé, xin tự trọng.”
Hay đến mức lỗ tai sắp mang thai... 
Hạ Miên ngẩng đầu, lập tức va  một đôi mắt đào hoa xinh . Tròng mắt  sáng, khi  nheo mắt , vẻ quyến rũ lập tức lan tràn  ngoài, nếu   giọng điệu của đối phương  vui, cô sẽ cho rằng   đang tán tỉnh cô mất.
Đôi mắt đào hoa đưa tình, kết hợp với sống mũi cao, đôi môi đỏ... Hạ Miên   là loại  cuồng nhan sắc cũng  luân hãm vài giây, mãi cho đến khi cảm giác từ  tay truyền xuống cô mới  hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-5-ninh-thieu-bach.html.]
“Xin .” Tay Hạ Miên dùng sức, tránh thoát tay đối phương,   nữa vươn tay túm lấy Hoàng Hiểu Quyên.
Hoàng Hiểu Quyên  Hạ Miên đánh sợ, liều c.h.ế.t bám chặt   thanh niên   buông tay, thiếu chút nữa Hạ Miên  đánh  n.g.ự.c   đó, hai  đồng loạt nhíu mày.
Hoàng Hiểu Quyên  lóc thê thảm: “Cám ơn , bác sĩ Ninh,    cô  đáng giận... ...” 
Nhìn thấy dáng vẻ hoa sen trắng của Hoàng Hiểu Quyên, lửa giận trong lòng Hạ Miên  bốc lên ngùn ngụt: “Nhường đường một chút.”
Nói xong cô trực tiếp túm lấy cánh tay đối phương,  đẩy  sang bên cạnh.
Thủ pháp của cô vô cùng chuyên nghiệp, Ninh Thiều Bạch phản xạ  điều kiện đảo khách thành chủ,vô thức vặn tay cô  . Hạ Miên sửng sốt, cho rằng    giúp Hoàng Hiểu Quyên, cô lạnh lùng : “Xin hỏi ngài  họ với Đường Tăng ?” Nhân yêu chẳng phân biệt?
Ninh Thiều Bạch tự dưng  kéo  tranh đấu của hai   hết chỗ  ,  thấy thế giận quá bật : “Ngộ Không,   cô quá xúc động  ?” Không thấy rõ tình hình ?
Hạ Miên giận dữ, thế mà dám so sánh tiểu tiên nữ cô với con khỉ!
Cô   lời vô nghĩa nữa, cổ tay xoay một cái, linh hoạt tránh thoát khỏi tay Ninh Thiều Bạch, nhấc chân đá về phía Hoàng Hiểu Quyên.
Trong mắt Ninh Thiều Bạch hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời  Hoàng Hiểu Quyên coi như cọng rơm cứu mạng, túm chặt xoay  đúng lúc chặn  động tác của Hạ Miên.
Thấy vị bác sĩ Ninh  khăng khăng  giúp Hoàng Hiểu Quyên, Hạ Miên lập tức  khách khí nữa, cong gối hướng về  phía . Ninh Thiều Bạch linh hoạt né tránh, hai  cứ như   tới  lui.
Qua vài chiêu, lòng hiếu thắng của Hạ Miên    khơi gọi, cô  hề quan tâm đến Hoàng Hiểu Quyên nữa, chỉ chuyên tâm đánh  với vị bác sĩ Ninh  mặt.
Quần chúng vây xem  biến hóa   cho ngơ ngẩn.
“Ôi,   đánh  với bác sĩ Ninh ?”
“Phải   bây giờ...”
Hoàng Hiểu Quyên ôm bụng, vô cùng đau đớn: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt  vốn dĩ là lưu manh trong huyện, hở  là  đánh ! Mẹ cô  chính là  cô  tức chết!”
Có điều so với Hạ Miên, lực hấp dẫn của bác sĩ Ninh lớn hơn nhiều, phần lớn   đều lẩm bẩm: “Không ngờ bác sĩ Ninh còn đánh  giỏi như ...”
Vân Chi
Mấy  trẻ tuổi  ngang qua  thấy, hai mắt đều tỏa sáng: “Có  bọn họ  võ thuật ? Lợi hại quá!”
Rất lâu  Hạ Miên vẫn  thể chạm  đối phương, thật  là vì sức khỏe của cơ thể   theo kịp, khi cô  nghĩ  thế nào để  tay bất ngờ, thì một tiếng quát chói tai vang lên: “Dừng tay!”
Mọi   đầu , lập tức  hai  mặc đồng phục dọa sợ: “Cảnh sát, là cảnh sát.”
Trong niên đại , dân chúng đều cực kỳ sợ hãi cảnh sát,  thấy bọn họ đến đều trở nên câu nệ.
Hạ Miên và Ninh Thiều Bạch ngừng tay,  đó Hạ Miên  qua chỗ Hoàng Hiểu Quyên, khiến mặt mũi cô  biến sắc, ôm bụng lảo đạo chạy về phía cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát cứu mạng, cô  định đánh c.h.ế.t !”