Phía bên ,  khi sợ hãi qua  vẫn   thấy tiếng còi xe cảnh sát, đám bắt cóc mới nhận    lừa,  vội vàng tiếp tục  bắt  đứa trẻ trong lòng  phụ nữ .
 mà Ninh Thiều Bạch  đề phòng, mặc dù bọn họ nhiều  thật, nhưng tạm thời vẫn   gì  đối phương. Đứa bé    dọa  toáng lên, Ninh Thiều Vận  bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.
Có  qua đường nhiệt tình dừng , quát đám   dừng tay: “Dừng tay! Các  đang  gì đó!”
Một  đàn ông da ngăm đen, cao to, tay cầm theo một cây gậy sắt chỉ   qua đường : “Nhìn cái gì, đây là vợ và con trai của đại ca tao,  chạy theo tên mặt trắng , thằng nhóc, bớt lo chuyện bao đồng !”
Người qua đường  lập tức lưỡng lự.
“  đứa bé , là  trong khu tập thể chúng , bọn họ là đám lừa gạt buôn bán phụ nữ và trẻ con đấy.” 
Hạ Miên : “Anh trai, phiền   báo cảnh sát giúp bọn họ.”
Vân Chi
Người đàn ông da ngăm đen  thấy thế, lập tức trừng mắt với Hạ Miên, đe dọa: “Em gái, bớt lo chuyện bao đồng, nếu   đây  ngại cho em lên xe cùng bọn họ !
Trông thấy  qua đường  chạy về phía buồng điện thoại công cộng, bọn bắt cóc lập tức phái  một  đuổi theo, thấy đối phương  hung khí trong tay,    dọa sợ chạy  dám dừng .
Tên bắt cóc    và tên da ngăm đen  một  một  vây quanh Hạ Miên.
Thấy cô đặt đứa trẻ trong tay xuống, cúi đầu nhặt một viên gạch lên, cả đám  nhịn  bật : “Ha ha, định dựa  cái  để cứu  ? Nhóc con  đúng là quá trượng nghĩa, còn cống hiến cho chúng  thêm một món hàng nhỏ nữa kìa.”
Ánh mắt bọn bắt cóc dừng   Tiểu Phong, trong lời  mang theo toan tính ác độc. Rõ ràng định thuận tay  thêm một vụ nữa.
Kiếp , mặc dù Hạ Miên   con cái, nhưng vẫn căm thù bọn buôn  đến tận xương tủy, hơn nữa hôm nay còn  ép  tay, Hạ Miên càng nghĩ càng giận, gân cổ hô to: “Bắt kẻ buôn  nào! Ai ngăn cản xe  hai mươi đồng, tham gia bắt   thưởng một trăm!”
Nói xong, cô dẫn đầu ném viên gạch trong tay  kính chắn gió của chiếc xe van .
Hai tên bắt cóc    đoán   cô  hành động như , trong lúc bọn họ sửng sốt,    qua đường  thấy tiếng kêu của Hạ Miên, chạy tới xác nhận: “Cô  thật ? Thật sự sẽ trả thù lao?”
Hạ Miên trực tiếp lấy  một xấp nhân dân tệ từ trong túi áo: “Chỉ cần hai mươi  trưởng thành,   tự đếm xem, đủ hai mươi  thì đừng lên nữa, nhiều quá  đủ tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-57-phan-thuong.html.]
Hạ Miên  dứt lời, chỉ trong nháy mắt   mười mấy  thanh niên chạy  từ bốn phương tám hướng,    đánh  thì nhặt gạch chọi xe giống Hạ Miên,   khả năng thì đến giúp đỡ Ninh Thiều Bạch.
Tên bắt cóc  đuổi theo  qua đường  tức giận đến mức cầm d.a.o lao về phía Hạ Miên,   cho rằng cô chỉ là một em gái nhỏ bình thường, nên  hề đề phòng, kết quả khiến Hạ Miên dễ dàng cướp  dao,  đó  khách sáo chút nào cắt đứt gân tay  .
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong màn mưa,  lung lay tinh thần của đám bắt cóc,  đó Ninh Thiều Bạch cướp  một cây gậy sắt cũng như kẻ điên,  lượt đập ngã hai tên, khiến đám bắt cóc bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
 mà  “Phần thưởng” của Hạ Miên, bọn họ      đường thoát. Lúc   sự tấn công liên tiếp của mười mấy “Thần khí” gạch, chiếc xe Van  báo hỏng,  một  càng thần kỳ hơn,     lấy   một đống đinh sắt,  rải xung quanh xe...
Cuối cùng tiếng còi cảnh sát cũng thong dong tới muộn,   dọa chạy  đó, nhảy xuống khỏi xe: “Cảnh sát đến .”
Bảy tám tên bắt cóc  áp giải lên xe cảnh sát, Ninh Thiều Vận ôm con trai  xụi lơ  đất, lớn tiếng  rống lên.
Lúc    khỏi đồn cảnh sát, trời  nhá nhem, ráng đỏ tráng lệ phủ kín bầu trời tây, nhưng  ai  tâm trạng thưởng thức.
Ninh Thiều Vận đỏ mắt, ôm chặt lấy Hoắc Ngọc Sâm vẫn đang chìm trong hoảng sợ, bạn nhỏ Sâm Sâm  thút thít  ngừng.
Ninh Thiều Vận cúi ,  lời cảm tạ với Hạ Miên: “Hôm nay thật sự  cảm ơn em, nếu   em... Chị cũng  dám nghĩ... Em chính là ân nhân cứu mạng của bọn chị!” Nói xong nước mắt  tràn mi.
Vừa  trong màn mưa lớn, tất cả   đều ướt như chuột lột, Hạ Miên chỉ  dáng  của chị gái bác sĩ Ninh yểu điệu  mỹ.
Bây giờ  thấy mặt mộc tinh xảo của đối phương, cô  nhịn  âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.  là xinh  thật,  hổ là   thể sinh  nam chính  giá trị nhan sắc cao như .
Đối với   như hoa lê  mưa  mắt, Hạ Miên vô thức  chuyện nhẹ nhàng hơn: “Không  gì  chị. Đám buôn  đáng giận   nào cũng căm ghét, em chỉ  việc  nên  thôi, huống chi em và cô giáo Mễ còn là hàng xóm.”
Ninh Thiều Bạch ôm cánh tay, hiếm khi   một câu chân thành: “Cảm ơn.”
Nếu   hôm qua Hạ Miên nhắc nhở  chủ động gọi điện thoại cho chị gái,  sẽ   vì cãi  với Hoắc Học Văn, chị gái  lặng lẽ mua vé xe định đến nương tựa .
Nếu   đến đón...
Ninh Thiều Bạch  dám tưởng tượng hậu quả.