“Thím Hai, thím  gì đó.” Hạ Miên : “Trưa nay cháu mới về nhà,  khi ngủ  cố ý đóng cửa  , ban nãy  Hạ Xuyên còn  leo tường  đó,   rõ ràng là kẻ trộm mà!”
Nói xong cô còn đá tảng thịt  thêm một phát: “Dám trộm đồ nhà tao , đánh c.h.ế.t mày!”
Thím Hai Hạ trợn trừng mắt, giơ tay định đánh Hạ Miên: “Mày cố tình hả? Tao  ngay con nhóc c.h.ế.t tiệt mày    lành gì mà, mày về nhà cũng   tiếng nào, chúng tao chỉ cách một bức tường,  chào hỏi  một tiếng ?”
Chào hỏi để nhà bà qua  phiền chúng  ?
Hạ Miên trốn   lưng bác Cả, bác Cả nhíu mày quát: “Vợ Thừa Tổ!”
Thím Hai đặt m.ô.n.g  bệt xuống đất  òa lên, giọng điệu kéo dài: “Hạ Miên, con nhóc c.h.ế.t tiệt  thù hận nhà chúng em mà… Nó   rể  thành phố  chỗ dựa, khinh thường nhà họ Hạ chúng , cố ý về bắt nạt em với chú Hai nó… Nhà họ Hạ nuôi  đứa ăn cháo đá bát, lục   nhận …”
Trong trí nhớ từng   nhiều chuyện kiểu , nhưng tự  trải qua vẫn khiến Hạ Miên “Xem thế là đủ ”.
Giọng thím Hai Hạ  lớn, liên tục  ngừng  nghỉ, khiến      thể xen mồm , sắc mặt của bác Cả xanh mét: “Thừa Tổ, mày  quản ?!”
Tất nhiên chú Hai Hạ  mặc kệ , ông  còn đang sốt sắng cởi dây thừng   Hạ Bảo đây,   Hạ Miên buộc dây kiểu gì mà càng kéo cạng chặt, chú Hai Hạ nóng ruột đến mức đổ đầy mồ hôi.
Hạ Miên  ồn ào đau cả đầu, còn trông thấy Tiểu Phong sợ hãi co  trốn trong góc nhà, cô nổi giận cầm chổi lông gà lên, bước tới quất   Hạ Bảo một cái.
Sau đó  với thím Hai Hạ: “Thím ngậm miệng  cho , thím  một câu  sẽ quất nó một cái,  tin thím cứ thử xem!”
Bao năm qua, thím Hai Hạ  từng gặp đối thủ, đột nhiên  khiêu khích tất nhiên là  tin . Bà  tức giận định xông tới cướp cây chổi lông gà trong tay Hạ Miên, miệng vẫn hét lên: “Mày là con nhóc thối tha, mày   phản ? Trong mắt mày còn  lớn nhỏ ?”
“Ba câu.” Hạ Miên đợi bà  mắng xong,  trốn  quất ba cái bốp bốp bốp lên  Hạ Bảo.
Miệng Hạ Bảo   giải phóng, lập tức kêu lên thảm thiết: “Mẹ. Mẹ,  đừng  nữa!”
“Mày...” Thím Hai Ha đang định lên tiếng, thì trông thấy chổi lông gà trong tay Hạ Miên  giơ lên.
Mặt thím Hai Hạ đỏ bừng, ngậm miệng , nhưng  cam lòng bắt đầu  xung quanh, hiển nhiên đang  tìm vũ khí gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-64-vo-quyt-day-co-mong-tay-nhon.html.]
Có điều Hạ Xuyên và mấy  khác  ngăn cản bà , bọn họ  tiện  tay, nhưng  vui vẻ  Hạ Miên trừng trị bà .
Cuối cùng,   cách nào, chú Hai Hạ và thím Hai chỉ  thể dìu Hạ Bảo mặt mũi bầm dập, kêu oai oái  về.
“Chờ một chút!” Hạ Miên bước tới túm lấy ga giường đang quấn   Hạ Bảo và dây thừng trong tay thím Hai Hạ: “Trả đồ  cho   !”
Thím Hai Hạ tức giận la hét: “Mày  gì đó? Mày  cần mấy thứ ? Mày đánh Hạ Bảo thành như  còn  cho nó che một chút ?”
“Sao lúc  ăn trộm, nó  cảm thấy mất mặt?”
Hạ Miên dùng sức, kéo đồ của  : “  cần thật, nhưng dù vứt  cũng  cho thím đấy, thì ?”
“Làm phản !” Thím Hai Hạ tức giận hét to, Hạ Miên tiện tay giơ chổi lông gà lên...
Đợi chi thứ hai nhà họ Hạ hùng hùng hổ hổ  về , Hạ Xuyên mới giơ ngón tay cái lên với Hạ Miên: “Miên Miên, em lên thành phố một chuyến mà tiến bộ quá nhỉ!”
Bác Cả Hạ  Tiểu Phong trong góc phòng, hỏi: “Đứa trẻ ở   ?”
Lúc Hạ Miên  tay, Tiểu Phong  ngoan ngoan trốn trong góc phòng,  lên tiếng, sự chú ý của   đều tập trung   chi thứ hai nhà họ Hạ, cho dù  thấy cũng   thời gian hỏi.
Hạ Miên giang tay bế  bé lên: “Thằng bé là Tiểu Phong, con trai của chị cháu, Tiểu Phong, đây là ông ngoại Cả.”
Vân Chi
Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Phong ôm lấy cổ Hạ Miên, sợ hãi lên tiếng: “Ông ngoại Cả.”
Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bác Cả Hạ cố nặn  một nụ , giọng   chút thương cảm: “Con trai của Xuân Xuân ? Đã lớn  !”
Hạ Xuân và sinh viên duy nhất trong lứa  của nhà họ Hạ bọn họ, chỉ tiếc Hạ Xuân mất sớm, năm đó khi  tin Hạ Xuân mất, bác Cả Hạ cũng  ốm một trận.
“Về mấy ngày?” Bác Cả Hạ hỏi.
“Lát nữa qua nhà bác ăn cơm, bảo Cường Cường dẫn thằng bé  chơi.”
“Vâng. Cháu dọn dẹp một chút  qua.” Hạ Miên cũng  khách sáo.