“Đủ !” Trương Khải Minh tức  hộc máu, hét to: “Không  là  tiền ? Mấy  còn đánh nữa thì một xu cũng   !”
Hiển nhiên là    rõ điểm yếu của chú Hai Hạ.
Chú Hai Hạ và thím Hai Hạ  hẹn mà cùng dừng tay.
Cuối cùng Trương Khải Minh mặt mũi bầm dập, tăng từ hai mươi lên một trăm đồng mới khiến cho chú Hai Hạ ngậm miệng.
Hạ Miên âm thầm thở dài. Để  đến khuyết điểm của chú Hai Hạ, thì chính là tầm  quá hạn hẹp, một trăm đồng thôi  dỗ  .
 mà, bởi vì chú Hai Hạ dây dưa một trận, nên Trương Khải Minh  thể trở về trong ngày, cuối cùng đành  ăn  khép nép xin phép chủ nhiệm phân xưởng cho nghỉ,  phê bình một trận.
Hạ Miên  gương mặt dữ tợn vì nén giận của Trương Khải Minh, tâm trạng  chút khoan khoái.
Còn Tiểu Phong, từ lúc trông thấy Trương Khải Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn  sáng sủa lên một chút   còn tươi  nữa, cũng trở nên  ít , chỉ theo sát gót Hạ Miên gần như một tấc cũng  rời.
Trên xe khách, Hạ Miên ôm chặt Tiểu Phong, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng  bé, nhỏ giọng dỗ dành: “Cục cưng, còn nhớ bí mật của chúng  ?” Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Thành phố Yến.”
Tiểu Phong lập tức ngửa đầu  cô, Hạ Miên  : “Hôm qua,   cháu  chơi đánh trận với  Cường Cường ? Muốn lên  đỉnh núi thì  dũng cảm đối mặt với kẻ địch, đánh bại kẻ địch mới lên  đỉnh núi,  đúng  ?”
“Chúng  cũng ,  tới  Thành phố Yến, chúng   đánh bại  cha cặn bã của cháu , cho nên chúng   dũng cảm đối mặt với đối phương.”
Tiểu Phong liếc  Trương Khải Minh cách một lối  nhỏ, gật đầu kiên định.
Hạ Miên xoa mái tóc ngốc nghếch của  bé: “Tiểu Phong dũng cảm nhất!  mà cháu yên tâm, dì chắc chắn sẽ bảo vệ Tiểu Phong thật , sẽ  để Tiểu Phong rơi  tay kẻ địch .”
Tiểu Phong hé môi , thả lỏng cơ thể, tựa  lòng Hạ Miên, cái đầu nhỏ cọ cọ lên cổ cô: “Tiểu Phong cũng  dũng cảm.”
Hạ Miên ôm chặt lấy  bé, tất nhiên là cháu  dũng cảm , cháu của kiếp , cho dù luôn  sống trong bóng tối, nhưng đến c.h.ế.t vẫn  từng từ bỏ việc tìm kiếm ánh sáng.
Vân Chi
…
Lúc đến khu tập thể Hoa Cương, trời  nhá nhem, Trương Khải Minh  từng  chuyện suốt dọc đường, đặt hành lý xuống. Hạ Miên cho rằng   định nghỉ ngơi một lát,  ngờ    giơ tay đột ngột, bất ngờ ôm lấy Tiểu Phong, nếu   Hạ Miên phản ứng nhanh nhạy, đứa bé     cướp mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-82-qua-cau-rut-van.html.]
Hạ Miên vỗ về Tiểu Phong, nghiêng  tránh , tức giận : “Anh  gì đó?”
Trương Khải Minh thấy , dứt khoát công khai giơ tay giữ  nách Tiểu Phong, kéo lấy  bé: “Em  bế cả đường , nghỉ ngơi một lát , để  bế nó cho.”
Giọng  và thái độ của   cực kỳ cứng rắn, rõ ràng   ý định buông tay.
Nhìn Tiểu Phong nhăn mày , Hạ Miên cả giận quát: “Anh  thằng bé đau !”
Tay Trương Khải Minh  càng túm chặt hơn,  mặt thì trưng  nụ  ha hả: “Em buông tay   là   , yên tâm ,  là cha nó, chẳng lẽ còn để nó ngã ?”
Ánh mắt Hạ Miên trở nên lạnh lẽo. Người   duy trì hình tượng của bản ,    thể tẩy trắng cho Hoàng Hiểu Quyên nên   cần cửa khẩu đột phá mới để xây dựng hình tượng  . Tiểu Phong từng  ngược đãi chính là công cụ của  !
Tiểu Phong  bắt đầu cắn môi, Hạ Miên giả vờ buông tay,  đó nhanh chóng đập lên cánh tay đang dùng sức của Trương Khải Minh.
Cả cánh tay của Trương Khải Minh lập tức tê rần, tạm thời mất hết cảm giác.
Hạ Miên nhanh tay lẹ mắt đón lấy Tiểu Phong đang rơi xuống, cất giọng trào phúng: “ thấy  bế  quen , cứ để  bế .”
Tiểu Phong ôm chặt lấy cổ Hạ Miên, giọng  hoảng sợ: “Dì ơi!”
Hạ Miên đau lòng  chết, vỗ lưng  bé, an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, dì ở đây.”
Trương Khải Minh  cô bằng ánh mắt âm u, Hạ Miên ngang ngược nghênh đón  chút sợ hãi.
Bỗng nhiên Trương Khải Minh  : “Miên Miên, em đừng quên, Tiểu Phong là con trai , dù thế nào thì nó cũng  sống với .”
“Cho nên… Anh đang đe dọa  ?” Hạ Miên lạnh lùng   : “Người   qua cầu rút ván, vẫn  qua cầu   định rút ván  ?”
Ánh mắt Trương Khải Minh dừng   Tiểu Phong, như đang  cho cô ,    tìm  điểm yếu của cô .
Hạ Miên tức quá hoá ,  như     điểm yếu .
Lần ,  lột sạch thể diện của   thì cô  mang họ Hạ nữa!
Lúc hai  đang giằng co, bỗng nhiên  một giọng nữ ngọt ngấy xen : “Anh rể? Anh rể,    , em tìm  khắp nơi mà  thấy!”