Chương 417:
Ánh mắt của ông  dừng ở   Hà Tinh Tinh nghiêm túc  tràn đầy bất đắc dĩ.
Sau đó ánh mắt của ông   hướng về phía Vu Kiêu, lạnh như băng như hai thanh kiếm sắc bén.
Vu Kiêu trong phút chốc dựng  tóc gáy.
-  đây    thấy Hà đổng là lập tức sợ hãi, hôm nay Hà đổng  bộ mặt thật của   khiến    càng sợ, hai chân cũng  ngừng run rẩy.
"Tinh Tinh, đây   là chuyện nhỏ." Hà đổng trầm giọng .
DTV
" con  lớn ."
Hà Tinh Tinh kiên trì : "Ba, đừng coi con là trẻ con, con  thể giải quyết ."
Hà đổng bình tĩnh  Hà Tinh Tinh.
Hai  đều   ý lui bước.
Rõ ràng con gái ngày xưa hèn nhát thế, lúc  cũng trở nên vô cùng bướng bỉnh. Cái tính bướng bỉnh của hai  cứ như một cái khuôn khắc .
Thật lâu , Hà đổng chịu thua, thở dài : "Được , việc  con tự xử lý . Ly hôn  gì cũng , vô luận xảy  chuyện gì, ba đều ủng hộ con"
Hà Tỉnh Tinh tươi  rạng rỡ: "Cảm ơn ba!"
*
Hà đổng rời , trong phòng họp chỉ còn  Hà Tinh Tinh và Vu Kiêu.
Vu Kiêu thở phào nhẹ nhõm, sợi dây vẫn căng thẳng trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm khiến cho hô hấp của   đều thông thuận  ít.
Người    Hà đổng, chỉ là Hà Tinh Tinh, như  sẽ dễn hơn. Anh  và Hà Tỉnh Tinh kết hôn ba năm,   còn  rõ tính tình Hà Tinh Tinh ? Mềm như  xương,  thêm vài câu lời ngon tiếng ngọt, Hà Tinh Tinh sẽ mềm lòng.
Chuyện  khẳng định  ầm ĩ nổi - - "Vu Kiêu."
Giọng Hà Tinh Tinh đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Vu Kiêu. Vu Kiêu ngẩng đầu  thấy Hà Tinh Tinh  ở vị trí chủ tọa trong phòng họp.
Dáng  vẫn thấp bé mập mạp, nhưng chẳng  tại  lúc  lưng cô thẳng tắp. Mặc dù ngửa đầu  , cũng   chút hèn mọn hèn nhát nào.
"Chúng  ly hôn .' Hà Tinh Tinh nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-417.html.]
"Cái, cái gì?"
Nụ  trộm  mặt Vu Kiêu biến mất trong nháy mắt biến mất. Thậm chí   còn hoài nghi   lầm, hỏi .
“ , chúng  ly hôn !"
Hà Tinh Tinh gắn từng chữ rõ ràng:
"Sau khi ly hôn, Lam Huyết sẽ hủy bỏ hợp tác với . Dù    thể trở thành  phát ngôn cũng là dựa  ba .
Nếu chúng  định ly hôn, đương nhiên  cũng  thể tiếp tục hưởng thụ ưu đãi ."
"Tinh Tinh, em đang đùa gì !"
Vu Kiêu lo lắng, giọng điệu cũng trở nên hoảng hốt. Anh  sốt ruột  tới  mặt Hà Tinh Tinh, ôm bả vai Hà Tinh Tinh: "Tình cảm của hai chúng  đang  ,    ly hôn?"
"Không chỉ vì chuyện đó, còn   nhiều chuyện,   suy nghĩ cẩn thận."
Hà Tinh Tỉnh kéo tay Vu Kiêu đang khoác lên vai cô, giữ một  cách nhất định với Vu Kiêu: "  ,   thích . Ôn Vãn Ngưng mà  thích, thậm chí  thể là Lâm Trà là những cô gái xinh , mà   ."
"Trước    để ý, cũng  đau lòng.  bây giờ nghĩ , quên , dưa xanh  ngọt. Anh  thích ,  thả  rời  là ."
"Không! Không !"
Vu Kiêu  ôm lấy Hà Tinh Tinh, mặt tái nhợt: "Tinh Tinh! Có  em  Ôn Vãn Ngưng tẩy não  ? Sao   thể  yêu em ! Anh là  yêu em nhất  thế giới  ! Em đừng hồ đồ nữa!"
"  hồ đồ!"
Giọng Hà Tinh Tinh lạnh như băng: "Vu Kiêu,    luôn    ưu tú,    xứng với  còn liên lụy  ? Vậy bây giờ,  trả  cho  một cơ hội trở về đỉnh cao."
Nói xong, Hà Tinh Tinh hất tay Vu Kiêu , kiên định  về phía cửa. Phía  Vu Kiêu vẫn  ngừng vãn hồi, nhưng Hà Tinh Tinh  hề  đầu .
Bao nhiêu ngày đêm qua đều là Hà Tinh Tinh ôm Vu Kiêu khẩn cầu tình yêu của  . Anh   bao giờ nghĩ tới  một ngày Vu Kiêu cũng vì níu kéo cô mà hèn mọn như bụi bặm, thậm chí ước gì quỳ gối  mặt cô.
Đột nhiên Hà Tinh Tinh  tự giễu.
Ôn Vãn Ngưng  đúng: đàn ông  mà, khi   coi họ  gì, họ sẽ coi   gì.
Trước đây tại  cô  coi Vu Kiêu  gì, tại   lo lắng Vu Kiêu rời  như ?
Bây giờ Vu Kiêu như chó còn thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin   đầu  mới thật sự là Vu Kiêu! Anh  níu kéo    là vì tình yêu,  như thế trong lòng chỉ  lợi ích!
Mà cô, chính là  cầm lợi ích!