Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 64: Làm Sai
Cập nhật lúc: 2025-10-17 15:44:13
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
hết !
Câu đó sai!
Kiều An tái mét mặt, tay run đến mức cầm nổi bút, đầu óc thì trống rỗng.
Câu đó nên như !
Chỉ còn mười phút!
Càng căng thẳng thì càng hoảng loạn.
Cô suýt nữa rơi cả bút, đầu óc rối tung, nghĩ gì.
Tim đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực. Da đầu tê dại, nổi da gà, ngón chân vô thức co .
Trong khoảnh khắc đó, Kiều An cảm thấy sợ đến cực độ.
Kiều An!
Bình tĩnh ! Chỉ còn mười phút, lãng phí!
Cô hét lên. Cái cảm giác phát hiện sai một câu quan trọng ngay khi nộp bài thật sự khiến sống lưng lạnh toát.
Cô hít một thật sâu, thở . Đầu vẫn rối, nhưng bản năng mách bảo, từng giây đều quý giá.
Cô run rẩy cầm chặt bút, bắt đầu sửa bài.
Phần xong cô gạch một dấu “×” thật to, xóa sạch. May mà vẫn còn chỗ trống để .
Kiều An nhanh, kéo cả giấy nháp gần, quan tâm gọn gàng , chỉ cắm đầu tính toán.
Cách giải mới cực kỳ phức tạp, lượng tính toán khổng lồ khiến cô nghi ngờ liệu sai . còn thời gian để kiểm tra.
May mà cô học Toán cũng khá, nếu chắc chắn xử lý nổi lượng tính toán .
Lúc , Kiều An nghĩ gì ngoài việc giải đề. Đầu óc hoạt động hết công suất.
Cô liên tục, nét bút mạnh đến mức như rạch rách cả giấy.
“Đinh ——”
Trên bục, giám thị hô:
“Dừng bút!”
Kiều An kịp xong kết quả cuối cùng, chấm câu cuối cùng méo, tròn. cô quan tâm nữa, giám thị thu bài ngay đó.
Lúc , phòng thi chỉ còn vài . Ai cũng lượt dậy rời . Kiều An thì yên, chân mềm nhũn vì căng thẳng.
Cô hít thở vài mới lên, bước ngoài chậm rãi. Tay cầm đồ dùng thi, chân bước nhẹ như bay.
Lúc cô mới nhận lưng ướt đẫm mồ hôi, trán cũng đầy mồ hôi. Cô lau , vẫn rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Khi đến điểm tập trung sân, từ xa thấy ai cũng vẻ mặt căng thẳng. Thầy Chương cũng vui vẻ gì.
Thấy Kiều An , thầy bước tới, giọng khàn khàn hỏi:
“Câu hai phần đếm ngược em thế nào?”
Thật khi hỏi câu , thầy cũng hy vọng gì nhiều. So với những học sinh nổi tiếng từ , Kiều An vẫn là cái tên khá mờ nhạt.
Kỳ thi , nhiều “cao thủ” đều loại.
Kiều An thở một thật dài, , giọng vẫn còn run:
“Em 6.92 ạ.”
Cô chắc đúng. Thậm chí đáp án ban đầu là “2” mới là đúng . Không còn thời gian kiểm tra, giấy nháp thì rối tung, kiểm tra nổi?
Nói xong, cô thấy rõ sắc mặt thầy Chương dịu .
Thầy mỉm , gật đầu:
“Em đúng .”
Thầy hạ giọng:
“Trong tỉnh , ngoài em , chỉ Tô Trạch và Mạnh Tây Nguyên đúng câu đó.”
Kiều An sững .
Vậy còn Hoàng Mẫn Quân?
Cô theo phản xạ sang chỗ .
Anh đang xổm, đầu cúi gục tay, rõ ràng là đang .
Các bạn trong tỉnh đang vây quanh an ủi .
Kiều An há miệng, nhưng gì.
Cô thể tưởng tượng cảnh Hoàng Mẫn Quân vui vẻ nộp bài, kiểm tra kỹ hai , giao bài. Trước đây, đề thi học thuật thường khó, dễ đến mức ai cũng xong sớm.
Có lẽ xong cảm thán: “Dễ thật.”
khi nào sai? Sau khi Tô Trạch nộp? Hay khi Mạnh Tây Nguyên nộp?
Kiều An cũng bước tới, nhưng gì. Cô thật sự mở lời thế nào.
Trong tất cả học sinh ở đây, Hoàng Mẫn Quân là giỏi thi học thuật nhất. Anh chọn con đường từ sớm, bỏ qua kỳ thi đại học để tập trung thi học thuật.
Thi đại học ?
Không , vẫn còn kỳ thi học thuật.
nếu kỳ thi học thuật cũng thất bại thì ?
Kiều An cau mày. Cô cần mắt Hoàng Mẫn Quân cũng cảm nhận sự tuyệt vọng của .
Tề Thịnh Vinh bước đến bên Kiều An, hỏi nhỏ:
“Cậu đúng ?”
Lúc nãy cô chuyện với thầy Chương, mấy xung quanh thấy.
Kiều An vẫn cau mày, gật đầu.
Tề Thịnh Vinh khẽ :
“Quả nhiên là .”
Từ lúc gần hết giờ mà Kiều An vẫn khỏi phòng thi, đoán cô đúng .
Kiều An , ánh mắt lo lắng:
“Còn thì …”
Tề Thịnh Vinh nhún vai:
“ . , vốn đặt mục tiêu giành giải. Trước giờ cũng ôn tập nhiều, thời gian chủ yếu dành để vượt , giành vị trí nhất khối ở môn Khoa học Tự nhiên thôi!”
Cậu thẳng và thật, kiểu thẳng thắn khiến khó chịu, Kiều An thích kiểu cạnh tranh lành mạnh như .
Thấy thật sự quá buồn, Kiều An cũng nhẹ lòng. Cô sợ nhất là cảm giác đều tuyệt vọng. Tề Thịnh Vinh thể nghĩ thoáng, là .
Lúc , một nam sinh đang an ủi Hoàng Mẫn Quân bức xúc :
“Đề thi thật sự quá “khó chơi”! Từ đầu đến cuối đều dễ, nhưng cài bẫy ở câu hai phần đếm ngược! Mà là kiểu bẫy khiến đa mắc !”
Hoàng Mẫn Quân run, vẫn cúi đầu gì.
Tưởng Tiểu Tuyết ngẩng đầu thấy Kiều An, bước tới, khẽ mỉm .
Kiều An cô đầy lo lắng.
Tưởng Tiểu Tuyết lắc đầu:
“Không . Vật lý vốn thế mạnh của tớ. Chiều nay cố gắng phần thực nghiệm, còn cơ hội giành giải nữ sinh xuất sắc.”
Cô là khá thoải mái.
Kiều An vỗ nhẹ vai cô , xem như động viên lời.
Dù buồn đến , thi xong thì cũng xong. Mọi cần về khách sạn nghỉ trưa, nếu chiều thi thực nghiệm sẽ đủ sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-64-lam-sai.html.]
Thầy Chương động viên cả nhóm:
“ thì thôi, nhiều sai lắm. Không giải nhất thì còn giải nhì. Mọi giữ tinh thần, nếu chiều sai nữa thì giải nhì cũng còn !”
nhiều vẫn vui nổi, mặt ai cũng căng thẳng.
Thầy Chương thở dài, bảo về phòng nghỉ.
Kiều An điện thoại, tin nhắn nào. Cô cầm lên, đặt xuống, cài báo thức xuống giường.
Thôi, hỏi Bạc Lục Ly vội.
—
Ở phòng Bạc Lục Ly, cũng mở điện thoại xem, đặt sang một bên.
Có lẽ vì buổi sáng quá căng thẳng với câu hỏi đó, nên Kiều An ngủ trưa.
Chiều tập trung , cô mới phát hiện nhiều cũng ngủ , chỉ cô.
Buổi chiều là phần thực nghiệm. Không dễ, nhưng ít nhất bẫy kiểu “đánh úp” như buổi sáng.
Nếu , vẫn cơ hội giành giải.
Phần thực nghiệm một bài, mà là hai bài lồng .
Nhờ từng thầy Cừu hướng dẫn, Kiều An khá thuận lợi.
Cô vốn là cẩn thận, từng bước đúng quy trình, sai sót gì.
Báo cáo thực nghiệm cũng kỹ, còn kiểm tra ba .
Có lẽ vì ám ảnh từ buổi sáng, cô cũng đợi chuông báo mới nộp bài.
Thực tế, hầu hết thí sinh đều đợi chuông mới nộp.
Kiều An điểm tập trung của tỉnh, đang trò chuyện, tinh thần vẻ hơn:
“Bài thực nghiệm khó thật!”
“Hai bài lồng , đau đầu c.h.ế.t, đúng sai nữa!”
“Tớ cũng chắc kết quả của đúng .”
“Sáng thi xong là thấy tiêu , chiều mà sai nữa thì coi như xong luôn.”
…
Mọi thi xong nên chuyện thoải mái hơn, dù vẫn lo lắng nhưng còn áp lực như .
Nghe họ than khó, Kiều An ngẩn .
Thực nghiệm vòng chung kết… chỉ là hai bài lồng thôi.
Vậy mấy bài thầy Cừu từng bắt cô , lồng ba, bốn bài , rốt cuộc là kiểu gì ?
Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ về Nhị Trung ngay lập tức để hỏi thầy Cừu một câu.
Trước giờ cô và Bạc Lục Ly vẫn thầy Cừu đơn giản, nhưng ngờ… “ đơn giản” đến mức !
Chiều nay Kiều An vẫn gặp Bạc Lục Ly. Cô cùng Tưởng Tiểu Tuyết, theo thầy Chương ăn tối.
Còn Hoàng Mẫn Quân thì đói, về phòng nghỉ .
Tưởng Tiểu Tuyết bên cạnh thở dài:
“Sáng nay tớ còn tưởng đề dễ, nộp bài sớm còn khoe khoang. Ai ngờ… đúng là giáo sư La, danh bất hư truyền, tên thấy áp lực .”
Kiều An vỗ nhẹ vai cô, an ủi:
“Kiểu gì cũng cách giải mà. Lần nhiều sai, mà thành tích của cũng . Thi đại học xong, trường nào chẳng .”
“Ừ ha, cần sống c.h.ế.t vì môn Vật lý.” Tưởng Tiểu Tuyết .
Cô là thoải mái, luôn cố gắng nhưng cũng nghĩ thoáng, bao giờ ép bản quá mức.
Kiều An cô đầy ngưỡng mộ.
Tưởng Tiểu Tuyết bắt gặp ánh mắt đó, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Cô ôm lấy Kiều An, giả vờ hét lên:
“Trời ơi! Đại mỹ nữ, đừng tớ bằng ánh mắt đó, phạm quy quá !”
Kiều An ngơ ngác.
Tưởng Tiểu Tuyết vẫn tiếp tục:
“Cậu thử nghĩ mà xem, học giỏi, xinh , thi học thuật cũng xuất sắc, mà mới học lớp 10 thôi đấy! Sao như tồn tại chứ, sinh để ghen tị ?”
Kiều An càng ngơ ngác, chỉ cô .
“Phì.” Tưởng Tiểu Tuyết bật , véo má Kiều An một cái:
“ mà ngốc ngốc dễ thương, tớ thích , ghen .”
Kiều An: “…”
Cô chỉ vỗ nhẹ cô bạn, khẽ :
“Đừng đùa nữa.”
Rồi như nhớ điều gì, cô hỏi:
“Mấy bạn ăn gì, lát nữa gói phần cơm mang lên phòng cho họ nhé?”
Phòng của họ đều gần , cùng tầng.
Tưởng Tiểu Tuyết gật đầu, thở dài:
“Hoàng Mẫn Quân đúng là tiếc thật. Nếu là năm khác, chắc chắn kết quả như . một câu thôi mà mất luôn cả giải nhì.”
Kiều An cũng thở dài đồng cảm.
, câu đó điểm cao, còn thì khá dễ. Chỉ cần đúng câu đó là gần như đạt điểm tối đa.
Điểm tối đa thì chắc chắn là giải nhất. Nếu sai câu đó, thì dù đúng hết phần còn cũng chỉ đủ điểm cho giải nhì.
Mà nếu sai luôn câu đó, thì chỉ còn hy vọng giải ba, trừ khi nhiều khác cũng sai, thì mới thêm suất giải nhì.
khả năng đó… gần như .
Đây là vòng chung kết quốc, nơi tụ hội những học sinh giỏi nhất về Vật lý. Đã đến đây thì ai kém cả.
Hoàng Mẫn Quân, thật sự đáng tiếc.
—
Sau khi mang cơm cho các bạn xong, Kiều An mới đến chỗ hẹn với Bạc Lục Ly.
Trên đường, cô lo lắng.
Mình thì may mắn, phát hiện sai kịp lúc và sửa . Còn … liệu đúng ?
Câu đó khiến hơn nửa thí sinh “ngã ngựa”.
Anh… chắc nhỉ?
Kiều An bước nhanh hơn.
Vẫn là chỗ cũ nơi họ từng ôn tập. Bạc Lục Ly đang yên lặng, ngoài cửa sổ.
Từ xa, Kiều An thấy vài nữ sinh đến chuyện, nhưng chỉ lạnh lùng lắc đầu, gì đó họ rời .
là một trai xuất sắc.
Kiều An mím môi, bước nhanh tới, xuống cạnh .
Hai , ai gì.
Rồi cùng lúc, cả hai lên tiếng:
"Anh/Em đúng ?”