Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 65: Trao Giải

Cập nhật lúc: 2025-10-17 15:44:14
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả hai xong thì cùng sững , bật .

Kiều An vì thấy vui, còn Bạc Lục Ly thì đầy chiều chuộng.

“Anh đúng , còn em?”

“Em cũng đúng.”

Nói xong, nụ môi cả hai càng rõ hơn.

Vì họ đều vui cho . Không gì hạnh phúc hơn việc quan tâm cũng .

Với Kiều An và Bạc Lục Ly, niềm vui bao giờ là chuyện của riêng . Dù kết quả công bố, nhưng chỉ cần cả hai đều cố gắng và “dính bẫy” là đủ vui .

Còn , cứ để phận quyết định.

“Anh , em đúng là nhờ phát hiện sai phút chót. Lúc đó chỉ còn mười phút là hết giờ, em hoảng đến mức suýt cầm nổi bút…”

Kiều An kể buổi sáng đầy hồi hộp bằng giọng đầy cảm xúc.

Giọng cô to, nhưng từng lời đều rõ ràng, dễ . Nghe cô kể chuyện giống như đang thưởng thức một bản nhạc nhẹ.

Bạc Lục Ly nghiêng đầu, chăm chú lắng . Anh kiểu biểu cảm, nhưng lúc nhíu mày, mở to mắt, phản ứng nhỏ nhưng đủ để Kiều An đang thật sự lắng .

“Em sợ c.h.ế.t luôn. Nếu sai câu đó thì tiếc lắm…”

Nghĩ đến chuyện khác, cô tiếp:

“À, một cùng trường em, giỏi thi học thuật lắm. Anh bỏ luôn ôn thi đại học để tập trung cho kỳ . điểm thi đại học đủ để mấy trường top về Vật lý, mà kỳ thi học thuật thì…”

Bạc Lục Ly , nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng dịu dàng:

“Kiều An, thể liều lĩnh, thể dốc lực, nhưng thể tự tin đến mức bỏ qua tất cả. Như còn là tự tin, mà là tự phụ.”

“Cậu thời gian để cân bằng giữa thi đại học và thi học thuật. chọn bỏ một bên, vì cố gắng cả hai.”

Thật , cấp ba tận ba năm. Nếu cách quản lý thời gian, thì thể cả hai kỳ thi.

Bạc Lục Ly đang học lớp 11, Kiều An lớp 10, họ vẫn còn thời gian. Hoàng Mẫn Quân học lớp 12, lẽ càng nhiều cơ hội.

Anh quá tự tin khả năng thi học thuật, nên bỏ qua kỳ thi đại học. Và sáng nay, chỉ một câu hỏi bẫy khiến thất bại.

thật sự thể tránh . Chỉ cần kiểm tra kỹ hơn, cẩn thận hơn như Kiều An thì thể phát hiện .

Hoàng Mẫn Quân giỏi như , phát hiện ?

Chuyện của như một lời cảnh tỉnh với Kiều An.

giỏi đến , cũng cẩn thận. Không chủ quan.

Chính sự cẩn thận giúp cô xa hơn. Cô từng sai đường, nhưng nhờ sự tỉ mỉ, cô từng lạc hướng.

Thấy Kiều An trầm ngâm, tâm trạng xuống, Bạc Lục Ly nhẹ:

“Đừng nghĩ nữa. Ngày mới công bố kết quả. Nghĩ xem mai chơi .”

“Em Cố Cung!” Mắt Kiều An sáng rỡ.

Bạc Lục Ly chiều:

“Được, mai chúng Cố Cung.”

Trong khi Kiều An và Bạc Lục Ly đang hào hứng bàn chuyện chơi, thì ở một phòng khác, thầy Chương đang trò chuyện với một giáo viên khác.

Thầy thở dài:

“Đề thi của giáo sư La đúng là “hành” học sinh quá. Nhất Trung chỉ còn Tô Trạch là hy vọng đội tập huấn.”

Giáo viên cũng thở dài:

“Ừ, may mà mấy trường khác còn hai bạn. Tỉnh tổng cộng cũng ba khả năng.”

“” nếu hai bạn cũng đạt giải nhất hoặc nhì thì ?" Thầy Chương ngập ngừng,

“Mạnh Tây Nguyên thì , nhưng so với Hoàng Mẫn Quân thì còn kém xa. Dù đội tập huấn, cũng khó chọn.”

“Còn Đồng Kiều An… cũng kỳ vọng gì nhiều. Chỉ mong Tô Trạch , để tỉnh năm nay đội quốc gia thi Olympic quốc tế. Không thể trắng tay !”

“Thôi, chờ kết quả ngày tính tiếp…”

Không chỉ thầy Chương đau đầu, mà nhiều giáo viên khác cũng đang “toát mồ hôi” vì đề thi .

Nhiều “hạt giống” loại sớm, khiến ai cũng tiếc nuối.

Còn Thường Hoài, đại diện thí sinh lúc đang ngoài một văn phòng, giáo viên của đang tranh luận với khác:

“Sao mời giáo sư La đề? Ông nổi tiếng “hành” học sinh mà! Đề nào chẳng khiến học sinh khổ sở!”

“Tổ trưởng, nếu thầy nhận lời thì chúng lựa chọn nào khác. Với , học sinh của thầy đúng còn gì?”

thì đúng, nhưng các học sinh phản ứng dữ dội thế nào ? Có với giáo sư La ?”

“Có . Ông bảo… “do sơ suất”. là đáng trách.”

Sau một hồi tranh luận, tổ trưởng giáo viên bước , mặt đầy tức giận.

Thường Hoài thở dài, tiến an ủi:

“Thầy ơi, em thấy đề cũng tệ . Khoa học thì nghiêm túc. Đề của giáo sư La tuy khó, nhưng chọn giỏi cẩn thận.”

“Chỉ là… lượng ít quá.”

Giáo sư Tổ tức giận :

“Thầy thật sự ưa nổi cái kiểu kỳ quặc của ông La!”

Thường Hoài: “…”

Thầy thừa nhận luôn là hai hiềm khích cho .

Cậu rõ thầy ưa giáo sư La Hướng Kính. Thật , trong giới nghiên cứu, nhiều cũng thích thầy La. Tính cách ông quá khó chịu, kiểu thể khiến tức đến phát điên.

Nếu vì năng lực quá xuất sắc, chắc ông cả hội chuyên gia “tổng tấn công” từ lâu .

Thường Hoài xòa:

“Thầy vất vả , hôm nay nghỉ sớm . Ngày mai còn xem em nhận giải nữa mà.”

Tổ Đức Giang nhướng mày :

“Tự tin thế?”

“Hehe, chẳng em là học trò của thầy ?”

Thường Hoài ngốc nghếch, khiến thầy Tổ vui hẳn lên, quên luôn chuyện mắng ông La, dẫn học trò .

Trong lòng thầy nghĩ: Mấy năm nay nghiên cứu bằng La Hướng Kính, nhưng ? Học trò giỏi mà!

Còn ông La , già , tính tình kỳ quặc, đến cả nghiên cứu sinh cũng nhận. Sau ai kế thừa, chừng còn ghen tị với chứ!

Nghĩ , thầy Tổ thấy vui hẳn.

thầy chợt nhớ :

, cái học sinh tiềm năng mà từng nhắc đến, thi thế nào nhỉ?”

Sáng hôm , Kiều An dậy sớm, chuẩn đồ đạc, khoác ba lô bước xuống lầu với tâm trạng nhẹ nhàng.

Hôm nay cô sẽ tham quan Cố Cung cùng Bạc Lục Ly!

Nghĩ đến đó, cô háo hức bấm thang máy.

lúc thang máy từ lên, cửa mở , cô suýt va .

Nhìn rõ mặt đối phương, cô sững , khẽ chào:

“Chào Hoàng.”

Là Hoàng Mẫn Quân.

Sắc mặt , chỉ gật đầu vội vã rời .

Kiều An đầu theo, thở dài gì, tiếp tục xuống lầu.

Dưới sảnh, Bạc Lục Ly chờ, tay cầm phần ăn sáng mua cho Kiều An. Anh đó lặng lẽ, thu hút ánh của .

Vừa thấy , tâm trạng Kiều An lập tức lên.

“Anh!” Cô gọi đầy phấn khích.

Bạc Lục Ly ngẩng đầu cô, mỉm :

“Kiều An.”

Cô chạy tới, sợ đổ sữa đậu nành nên vội dang tay đón cô cẩn thận.

“Em mang theo thẻ học sinh và giấy tờ ?”

“Yên tâm, em mang đủ !”

Bạc Lục Ly gật đầu, đưa đồ ăn cho cô, đợi cô ăn xong cùng bắt xe buýt.

Phải rằng, chơi cùng Bạc Lục Ly đúng là nhẹ đầu. Anh chuẩn thứ từ : đường , cách di chuyển, mua vé … đều nắm rõ.

Anh còn kiêm luôn vai trò hướng dẫn viên. Kiều An hỏi gì, cũng giải thích , đặc biệt là về Cố Cung, hiểu rõ như lòng bàn tay.

“Anh! Em chụp ảnh ở đây!”

“Được.”

“Chụp chung với em nhé!”

“Được.”

“Cái là gì ?”

“À, cái đó là…”

“Anh ơi…”

Kiều An năng động, kiểu hoạt bát mà Bạc Lục Ly hiếm khi thấy. Suốt chuyến , luôn mỉm , ánh mắt đầy chiều chuộng cô.

Ngay cả cũng nhận , hôm nay vui đến lạ.

Khi chuẩn rời khỏi, Kiều An lấy điện thoại :

“Anh, chụp thêm tấm nữa nhé. Em sẽ lưu thật kỹ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-65-trao-giai.html.]

Bạc Lục Ly gật đầu, nghiêng đầu gần.

Cả hai áp sát , Kiều An nhón chân, Bạc Lục Ly cúi . Hai gương mặt rạng rỡ cùng xuất hiện trong khung hình.

“Nào, “Cà tím”!”

“Cà——”

Tấm ảnh , hai như hai đứa trẻ ngốc nghếch.

Kiều An sang:

“Anh…”

Cô xoay mạnh, đúng lúc Bạc Lục Ly vẫn giữ nguyên tư thế, nên môi cô vô tình lướt nhẹ qua má .

Chỉ một khoảnh khắc, nhanh, nhẹ.

cả hai đều sững .

Kiều An choáng váng.

Bạc Lục Ly cũng choáng váng.

Tim Kiều An như ngừng đập, đầu óc trống rỗng.

luôn xem Bạc Lục Ly là trai. Dù hiểu vì cảm xúc mãnh liệt như , rõ ràng… cô là Đồng Kiều An thật sự.

Vậy tại thiết với đến mức ?

Còn Bạc Lục Ly, đầu óc cũng trống rỗng.

Tim đập nhanh đến mức khó kiểm soát. Anh tự nhủ: “Cô là An An, là em gái .”

trong đầu hiện lên nụ rạng rỡ của Kiều An… và khoảnh khắc chạm nhẹ .

Bạc Lục Ly cảm thấy gì đó . Thật , cảm giác xuất hiện từ sáng sớm, chỉ là nhận .

Kiều An bất ngờ giơ tay tự vỗ nhẹ mặt .

Chỉ là một sự trùng hợp thôi. Nếu cô xem Bạc Lục Ly là trai, thì chuyện cũng chẳng gì đáng sợ cả. Chẳng qua là vô tình chạm mặt thôi mà. Thân thiết một chút thì chứ?

Nghĩ , Kiều An nở nụ , kéo tay Bạc Lục Ly tiếp:

“Anh! Nhanh lên nào, sẽ ăn mì trộn tương mà!”

Bạc Lục Ly vẫn ngơ ngác, nhưng thấy Kiều An để tâm, cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù , trong lòng vẫn chút cảm xúc khó tả…

Anh khẽ nhíu mày, gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm, trở bình thường, giọng vẫn dịu dàng:

Em nhầm hướng ."

“À…” Kiều An lập tức đúng hướng.

Trưa hôm đó, hai tìm một quán mì trộn tương bình dân, đặc sản ở đây. Tối họ còn định ăn vịt nữa.

Bạc Lục Ly tự nhiên đổi tô mì trộn sẵn của sang cho Kiều An, lấy tô của cô về phía .

Còn Kiều An thì đang xem ảnh.

Hôm nay cô chụp khá nhiều ảnh, dù bình thường kiểu thích chụp hình. đây là đầu cô chơi cùng Bạc Lục Ly, nên kiềm mà chụp vài tấm.

Có tấm là do Bạc Lục Ly chụp cô, nụ rạng rỡ, ánh mắt như cả bầu trời . Cô ngờ thể vui đến .

Còn ảnh chụp chung với Bạc Lục Ly, đặc biệt là tấm cuối cùng, ngay cả , ít khi , cũng tươi đến mức lộ cả hàm răng, mắt cong cong.

Nhìn ảnh, Kiều An bỗng thấy nghẹn ngào.

Cô nhớ trong nguyên tác, khi Đồng Kiều An tin Bạc Lục Ly mất, cô lục tung nhà tìm ảnh chụp chung. Tấm duy nhất cũng mất từ lâu.

Lúc đó, t.a.i n.ạ.n xảy từ lâu, cô trở về nhà họ Bạc, nhưng nơi đó phá bỏ vì còn ai sống. Một trai từng sống động và rực rỡ như thế, còn chút dấu vết nào, như từng tồn tại.

Ngoài cô , ai còn nhớ đến .

Một rạng rỡ, ưu tú như Bạc Lục Ly thể biến mất lặng lẽ chỉ vì một ?

Ngực Kiều An đau nhói.

Rõ ràng cô nhớ hết nguyên tác, nhưng cảm thấy như chính đang sống trong đó? Từng cơn đau từ sâu trong tim như đang truyền đến, giống như cảm xúc của “Đồng Kiều An” ngày .

“Kiều An? Sao em ăn?” Bạc Lục Ly hỏi, giọng đầy quan tâm.

“Ha ha!” Kiều An giật , cúi đầu ăn từng miếng.

dám ngẩng lên, mắt ươn ướt, cố gắng kìm .

“Ngon đến ?” Bạc Lục Ly ngạc nhiên.

Anh thấy hương vị vẫn như khi, nhưng Kiều An ăn nghiêm túc, từng miếng một.

Miệng vẫn còn đầy mì, cô ngẩng lên, mắt đỏ hoe nhưng cố giấu , mặt phồng lên, cố tình to:

“Ngon lắm!”

Mì ngon . Chỉ cần Bạc Lục Ly vẫn đối diện, cùng ăn với cô thì món gì cũng ngon.

Buổi chiều, họ đến bảo tàng gần đó. Bảo tàng rộng, xếp hàng lâu, nhưng trong thì quá đông.

Hai chậm rãi tham quan. Thật , mấy món cổ vật quá hấp dẫn với họ.

cùng là , nên thứ đều trở nên thú vị. Thỉnh thoảng ánh mắt chạm , cả hai đều thấy vui.

Khi về thì trời tối. Họ vội ăn vịt , về khách sạn giờ giới nghiêm.

Thầy Chương điểm danh xong mới cho về phòng.

Kiều An tưởng sẽ trằn trọc cả đêm, vì sáng mai là công bố kết quả. tối đó, cô đặt đầu xuống gối ngủ.

Chỉ là giấc ngủ sâu. Trong mơ, cô thấy là Kiều An của hiện tại, mà là ký ức của Đồng Kiều An thời thơ ấu, xen lẫn những tình tiết trong nguyên tác.

Cả đêm, cô nhíu mày ngừng.

Mãi đến khi hình ảnh cô và Bạc Lục Ly cùng trong tấm ảnh hiện lên, cô mới giãn mày, ngủ sâu hơn.

Sáng hôm , Kiều An tỉnh dậy, theo thầy Chương ăn sáng.

Trong nhà ăn, cô thấy Bạc Lục Ly. Anh cũng thấy cô.

Hai ánh mắt chạm , gì, nhưng tâm trạng cả hai đều lên.

Ăn xong, họ về khách sạn mà thầy dẫn thẳng đến hội trường lớn.

Hội trường rộng, học sinh kín hết, nên hàng ghế dành cho phụ .

Có khá nhiều phụ đến, chủ yếu là những ở gần.

Kiều An bố và Đồng Kiều Bác cũng đến. Sau khi thầy sắp chỗ , cô vội chạy đón ba .

nhỏ, bất lực:

“Đã bảo cần đến mà, hôm nay chỉ là lễ trao giải thôi…”

“Dù gì cũng đến để cổ vũ cho An An chứ!” Bạch Chỉ Lan .

Đồng Thương Hành cũng gật đầu, mặt đầy tự hào:

“Không cần áp lực , con đạt giải cấp tỉnh . Còn giải quốc thì ba ép buộc gì cả.”

Ông là bố tâm lý, sợ Kiều An thấy áp lực vì sự mặt của họ.

Bạch Chỉ Lan liếc ông một cái:

“Anh bố kiểu gì ? Chưa trao giải mà mấy câu nhụt chí con !”

Kiều An chỉ mỉm . Cô , nếu nhận giải, sẽ vui. Còn nếu , họ cũng chỉ nhẹ nhàng an ủi cô thôi.

Đồng Kiều Bác hất cằm, hừ một tiếng:

“Em gái của thì chắc chắn giải!”

Kiều An thấy từ “em gái” mà , liền sang với vẻ khó hiểu.

Phía gọi, Kiều An vội , nhanh:

“Con nhé, sắp bắt đầu trao giải .”

“Đi , mau lên.”

Sau khi Kiều An rời , Bạch Chỉ Lan mới lên tiếng:

“Mình đến đây thế , khiến con bé thấy áp lực ?”

Nếu hôm nay Kiều An giải, liệu cảm thấy thất vọng hơn vì thấy gia đình phía ?

Không trách Bạch Chỉ Lan lo lắng. Vì đây là giải thưởng cấp quốc gia!

Giải nhất, giải nhì gần như là tấm vé các trường đại học top đầu. Không dễ để đạt chút nào.

Đồng Kiều Bác vẫn giữ vẻ tự tin, giọng đầy chắc chắn:

“Em nhất định sẽ giải! Em giỏi chăm chỉ, đương nhiên sẽ công nhận!”

Không thể phủ nhận, đây là niềm tin đến từ một trai đầy kiêu hãnh.

Đồng Thương Hành suy nghĩ một chút :

“An An là bản lĩnh. Dù chúng mà con bé giải, con bé cũng sẽ vì thế mà suy sụp. Cứ bình tĩnh chờ kết quả thôi.”

“Vậy thì .”

Phía , Kiều An đang cạnh Tưởng Tiểu Tuyết, cùng các thí sinh khác chờ kết quả.

Tưởng Tiểu Tuyết hỏi:

“Cậu hồi hộp ? Cậu là một trong những khả năng giành giải nhất hoặc nhì đấy.”

“Vẫn hồi hộp chứ.” Kiều An đáp.

Làm hồi hộp ? Đã đến vòng , ai chẳng mong giải cao, đội tập huấn, tiến xa hơn… đến cả Olympic quốc tế.

Tưởng Tiểu Tuyết mỉm , ánh mắt lấp lánh:

“Tớ thích cái tính cách chân thật của !”

vốn là khá kén bạn, nhưng dù mới quen Kiều An lâu, cô xem Kiều An là một trong ít bạn thật sự quý.

Tất nhiên, lúc Kiều An hề suy nghĩ của Tưởng Tiểu Tuyết. Cô đang tập trung lên sân khấu, tim đập nhanh hơn bình thường.

9 giờ.

Buổi lễ trao giải chuẩn bắt đầu.

Loading...