Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-11-06 04:25:12
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái giám tổng quản quỳ gối long án, thêm vài miếng lục ti úc kim* lư hương toan nghê, khói thuốc mờ mịt, hương đắng nhè nhẹ lưu chuyển.*đặc sản Tứ Xuyên, vị thuốc nhiều tác dụng như giảm mệt mỏi, thông máu,…Lý Đức theo Dao Anh, thất thần hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy Thất Nương giống một ?”Thái giám đặt thìa bạc mạ vàng xuống, dè dặt đáp: “Thất công chúa quốc sắc thiên hương, mấy phần phong thái của Thánh thượng khi còn trẻ.” Nếu về khuôn mặt, Thất công chúa giống ai, trong các vị hoàng tử công chúa chỉ nàng đôi mắt lớn thon dài.Khóe miệng Lý Đức giật nhẹ, “Phú Niên, ngươi đời hiểu trẫm nhất là ai?”Thái giám châm chước một hồi: “Hẳn là Tiên Hoàng hậu .”Trên mặt Lý Đức hiện một nụ ẩn hiện nếp nhăn, mắt phượng hiện sắc phiền muộn.
Đời ông chỉ thích một Đường Doanh, nhưng giờ Đường Doanh từng hiểu ông, nàng là một chồng một lòng một ý, một gia đình ấm áp viên mãn chứ một đế vương.“Trên đời hiểu trẫm nhất là Tạ Vô Lượng.”Trên mặt thái giám chợt lóe lên kinh ngạc.Lý Đức thái giám đang nghĩ gì trong lòng: Đã là Tạ Vô Lượng hiểu ngài nhất, ngài còn lạnh nhạt với Tạ Quý phi và con cái bà như ?Cũng như năm đó Đường Doanh cứ mãi hỏi ông: Lang quân yêu kính , còn cưới phụ nữ khác?Vì ông chỉ là Lý Đức, mà là Đại tướng quân quận Ngụy của vô tướng sĩ trung thành.Sau khi Đường Doanh chết, nhiều hỏi Lý Đức: Hối hận ?Vừa mới mất Đường Doanh Lý Đức đương nhiên hối hận, một đêm đầu bạc, nổi trận lôi đình, đổ tất cả lửa giận lên Tạ Mãn Nguyện và Lý Trọng Kiền.Chỉ một , từng hỏi Lý Đức hối hận .Cậu tỉnh táo giúp Tạ Mãn Nguyện sửa sang hành trang, đưa nàng tránh họa, yêu cầu Lý Trọng Kiền bỏ võ theo văn chuyên tâm nghiên cứu sách, cả đời cần đụng đôi kim chùy lôi cổ úng .
Làm xong việc, trở Kinh Nam, bước khỏi Kinh Nam một bước.Cuối cùng c.h.ế.t ở Kinh Nam.Người duy nhất hiểu Lý Đức đời chết.Người phụ nữ ông thực lòng yêu nhất đời cũng hóa thành xương khô.Đứa con trai duy nhất ông thiên vị yêu thương thì đổi thất thường, u ám thâm trầm, lông cánh đầy đủ, tất nhiên sẽ g.i.ế.c cha , báo thù cho nó.Lý Đức , cả đời sẽ vì cái c.h.ế.t của Đường Doanh mà áy náy đau khổ. ông hối hận.Ngụy quân thu phục hơn phân nửa giang sơn, Ngụy triều lập quốc, đợi một thời gian nữa ông và con cháu chắc chắn sẽ thành đại nghiệp thống nhất sơn hà, uy phục tứ hải.Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.Con đường là gian nan, cũng định là cô đơn.
Ông chỉ thể một .
Dù kết quả là bạn bè xa lánh, cô đơn cả đời.Vị Quân giả, vốn là .Lý Đức lật một phần tấu chương: “Hôm nay trẫm mới , trong tất cả đám con cái, hiểu trẫm nhất là Thất Nương.”Đáy mắt thái giám một tia vui vẻ lướt qua: là Thánh thượng đối xử với Thất công chúa nhỉ?Lý Đức thu hết vẻ mặt mắt, mắt lộ trào phúng.Ông sắp hạ chỉ cho Thất Nương hòa hàng phiên.Nếu Thất Nương con gái Tạ Mãn Nguyện, em cùng Lý Trọng Kiền, với phần hiểu chuyện , lẽ ông sẽ giữ con bé ở bên .Đáng tiếc là .Ông sẽ giữ bất kỳ tai họa ngầm nào cho Lý Huyền Trinh, Thất Nương càng hiểu rõ ông, ông càng thể giữ con bé .…Dao Anh ngủ mê một ngày một đêm.Sáng hôm , Đông cung phái tới hỏi thăm tin tức, Trung Lang tướng Từ Bưu quơ trường mâu đuổi .Sau nửa canh giờ, Lý Huyền Trinh đích đến.Hồ trưởng sử ngăn cửa, lạnh: “Thái tử điện hạ thể chờ quý chủ tụi xuống đất đến?”Lý Huyền Trinh khẽ nhíu mày.
Ngụy Minh lưng , hỏi: “Thất công chúa bệnh nặng dữ ? Mỗ chút y lý, để mỗ xem mạch tượng cho công chúa thử.”Vừa mới giao dịch xong Lý Dao Anh liền bệnh, bệnh gì lạ dữ ?Hai tay trưởng sử nắm thành đấm, mặt mũi tràn đầy phẫn hận, định quát ầm lên thì tiếng mở cửa lưng.
Tạ Thanh kéo cửa , ánh mắt hiệu ông cần ngăn cản.
Trưởng sử cắn răng, nhường đường.Lý Huyền Trinh bước trong phòng, tiếng Ngụy Minh khịt mũi nhẹ ngửi.Trong phòng mùi thuốc.Ngụy Minh nhỏ giọng : “ là kỳ lạ! Thất công chúa nhất định là đang giả vờ bệnh…”Gã vô cùng chắc chắn. khi ánh mắt gã chạm đến Lý Dao Anh nửa tựa giường, lập tức giọng điệu còn xác định, chậm rãi thu .Dao Anh mặt trắng bệch, đôi môi tái xanh, còn tia máu, đúng là vẻ bệnh nặng.Ngụy Minh thầm trong lòng: Thất công chúa bệnh thật nhỉ?Lý Huyền Trinh chân đạp*, cách xa giường, ánh mắt dừng mặt Dao Anh giây lát.Ánh nắng tràn trong nhà, tấm bình phong khảm nạm thêu nhân vật sơn thủy lọc qua, lồng vai , mênh mang trong sắc vàng, khuôn mặt tuấn lãng của tranh sáng tranh tối ẩn hiện.Một đôi mắt phượng dài hẹp, tối tăm lạnh như băng.Dao Anh tinh thần hoảng hốt, cùng với Lý Huyền Trinh một lát, đột nhiên nhẹ giọng gọi: “Anh ơi…”Đám trong phòng ngẩn .Dao Anh thở nhè nhẹ, tầm mắt vẫn dán lên mặt Lý Huyền Trinh thấp giọng thì thào: “Anh về.”Trưởng sử cúi đầu gạt lệ.
Lý Huyền Trinh lên tiếng.Tạ Thanh tiến lên một bước, khom : “Công chúa, đây là Thái tử điện hạ.”Dao Anh vẻ mơ màng, ngơ ngẩn, bối rối trống rỗng từ từ rút trong đáy mắt, hai con ngươi trắng đen rõ ràng, trong sáng rực rỡ.
Nàng Lý Huyền Trinh, từ từ nhận , vẻ mặt trở nên lạnh nhạt.
“Trường sinh ca ca, biến thành thế ?”Một tiếng thở dài như như , như chỉ là ảo giác của Lý Huyền Trinh.Hắn nhướng mi, tận đáy lòng như nhẹ nhàng thử xuống một khối đá, gợn sóng từng vòng từng vòng.Đến khi lấy tinh thần, Dao Anh tỉnh táo , khôi phục vẻ mặt nhất quán, thản nhiên : “Ta gặp Thánh thượng bẩm ý gả , vài hôm nữa chiếu thư sẽ ban, Thái tử điện hạ cần lo lật lọng.”Nàng , giọng nàng dịu dàng mềm, ý xa cách.
Lý Huyền Trinh lẳng lặng nàng.Ngụy Minh nhịn : “Mỗ cả gan, xin công chúa đưa tín vật bằng, nếu đội phi kỵ sẽ bước Hoàng Châu một bước.”Dao Anh nhẹ vểnh khóe miệng châm chọc: “Tín vật để đưa tới tay tù trưởng Diệp Lỗ hả?”Họ sợ nàng đổi ý.Ngụy Minh ngoài nhưng trong mà : “Công chúa cực kì thông minh.”Theo chủ ý của gã, Đông cung nên cứu Lý Trọng Kiền, nhưng Lý Huyền Trinh quyết tâm cứu Chu Lục Vân, gã cân nhắc đôi chút, thế cũng , Thất công chúa hòa nơi xa, Lý Trọng Kiền mất cánh tay sẽ đáng lo.
Nói chừng đến lúc đó Lý Trọng Kiền nổi xung tự chịu diệt vong… Vậy thì càng cực kỳ .Ngụy Minh đến Vương phủ chính là để lấy một món tín vật từ Lý Dao Anh, để nàng chỗ đổi ý.Trưởng sử tức run cả : Công chúa bệnh mà chúng còn đến ép ngài!Dao Anh vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, về chiếc hộp nhỏ cạnh giường.
Tạ Thanh hiểu ý, cầm lấy hộp đưa cho Ngụy Minh.Ngụy Minh nhận hộp mở , qua, mặt lộ vẻ vui mừng.
Trong hộp bức thư Dao Anh tự tay , còn món trang sức tùy nàng đeo, đủ để tín vật.Dao Anh che miệng ho khan, Lý Huyền Trinh, yếu ớt : “Điện hạ hài lòng ? Hay là, Điện hạ lập tức đưa đến giường tù trưởng Diệp Lỗ mới yên tâm?”Giọng thì ngọt ngào nhưng chất vấn cực cay độc.Một câu khiến Ngụy Minh cau mày, hổ, “Không quấy rầy công chúa dưỡng bệnh nữa.” Gã Lý Huyền Trinh.
Lý Huyền Trinh dời ánh mắt, định .Trưởng sử cặp mắt trừng trừng, la to: “Chờ chút! Vậy tín vật của các ? Ai các giữ lời ? Công chúa đưa tín vật cho các , các cũng giao tín vật!”Ngụy Minh chau mày, Lý Huyền Trinh.Lý Huyền Trinh chăm chú Dao Anh: “Muội cái gì bằng chứng?”Dao Anh một tiếng, thở mong manh, đôi ngươi trong trẻo thần: “Thái tử điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, cần gì bằng chứng?”Ngụy Minh sửng sốt giây lát, vẻ mặt khó xử.Môi mỏng Lý Huyền Trinh nhẹ nhấp, đáy mắt như mạch nước ngầm giao thoa, một lát xoay .Trưởng sử lập tức sai thị nữ phủ rèm, chạy vội tới giường lo lắng : “Quý chủ, thật sự cần đòi Thái tử chút tín vật ? Ngộ nhỡ Thái tử giữ lời hứa thì ?”Dao Anh thở hổn hển mấy , lắc đầu.
“Thái tử sẽ bội ước.” Lý Huyền Trinh đồng ý cứu ai nhất định sẽ , dù đó là tử địch của , điểm nàng lo.…Ra khỏi Vương phủ, Ngụy Minh đề nghị lập tức đưa tín vật của Lý Dao Anh tới chỗ trọ của tù trưởng Diệp Lỗ.
“Vậy thì, Thất công chúa đổi ý cũng .”Lý Huyền Trinh , đưa tay giữ chiếc hộp.
Ngụy Minh lấy ngạc nhiên, ngẩng đầu .
“Cứ giữ đó, chờ tin ở Hoàng Châu .”Mắt Ngụy Minh lóe một tia, cúi đầu .Trở Đông cung, đồng bộc tới bẩm báo: “Điện hạ, nương tử đợi ngài lâu.”Lý Huyền Trinh đổi y phục, nội viện gặp Trịnh Bích Ngọc.Trịnh Bích Ngọc buồn bã: “Điện hạ, thật để Thất công chúa gả ? Người khác ?”Lý Huyền Trinh vuốt vuốt mi tâm, “Không .”Trịnh Bích Ngọc cắn môi, vành mắt đỏ lên: “Thất công chúa chỉ mới mười bốn tuổi! Nàng là của , dù khác cũng là tay chân của , Điện hạ, để Thất công chúa mặt Chu Lục Vân chịu đựng chứ? Nếu là do Thánh thượng khăng khăng hòa thì cũng thôi .
chuyện hôn sự là tự Chu Lục Vân chọn, nên lấy đó để giao dịch với Thất công chúa!”Lý Huyền Trinh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh tanh, giọng trầm hẳn: “Không nó thì là Vân Nương, nàng thấy Vân Nương hòa lắm ?”Trịnh Bích Ngọc khẽ giật , khuôn mặt tú lệ thoáng chốc tràn đầy vẻ tức giận: “Điện hạ ý gì ? Điện hạ cho là ngăn cản , là Chu Lục Vân lấy chồng xa?”Lý Huyền Trinh rũ mắt .Trịnh Bích Ngọc run , tức giận nên lời.Lát , nàng , phần châm chọc : “Điện hạ, là đích nữ Trịnh thị, từ nhỏ hun đúc bằng thi thư, lấy nữ đức dương danh, mấy năm nay vì Chu Lục Vân Điện hạ nhiều hành động đúng lúc, đúng là phần oán trách, nhưng hề đố kỵ Chu Lục Vân.
Thiếp là thê tử của Điện hạ, điện hạ yêu mến ai, cũng sẽ cùng Điện hạ yêu mến chăm sóc nàng , chỉ mong nàng khiến Điện hạ vui vẻ thoải mái.”Ánh mắt Lý Huyền Trinh đăm đăm, sâu kín : “Xưa nay Thái tử phi luôn hiền lành… Sao nay nàng xin cho Thất công chúa?”Trịnh Bích Ngọc lặng thinh.
nhỉ, vì nàng lên tiếng vì Lý Dao Anh?Lý Huyền Trinh hiểu nàng, nàng là đích nữ thế gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, chuyện lấy lợi ích gia tộc đầu.Lý trí tỉnh táo, vì lợi ích riêng.Năm đó thiên hạ đại loạn, các chi của Trịnh gia chia đầu quân các thế lực khác , Trịnh Du trở thành phụ tá của Lý Đức còn cha nàng lựa chọn phụ tá cho tử địch của Lý Đức.
Đây là cách để thế gia sinh tồn, dù cuối cùng phương nào thắng lợi, một tộc Trịnh thị đều thể tiếp tục phồn thịnh ở tân triều.Thiên hạ đại nghĩa, dân chúng ai khổ liên quan đến họ, họ chỉ chú trọng gia tộc .Tạ gia lấy thiên hạ nhiệm vụ của nên cùng đường, nên dòng dõi Tạ gia ít ỏi, cuối cùng bộ chôn vùi trong chiến loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-tuong-quan-tai-ba/chuong-26.html.]
Họ đời ngưỡng vọng nhưng đời thấu hiểu.Chỉ những thị tộc như Trịnh gia vĩnh viễn đặt lợi ích gia tộc lên đầu mới lớn mạnh đời đời.
Trịnh Bích Ngọc là con gái thế gia, giỏi tính toán, chuyện gì cũng đều vì và gia tộc.
Năm mười lăm tuổi, nàng gả cho con trai kẻ thù của Lý Đức, Triệu gia đồng ý sẽ sắc phong nàng thành Thái tử phi.
Vài năm Triệu gia thua trận, cha nàng đưa đến mặt Lý Đức.Lý Đức hỏi Trịnh Bích Ngọc nguyện tái giá Lý Huyền Trinh .Trịnh Bích Ngọc chút suy nghĩ đồng ý, xác chồng còn lạnh, nàng chuẩn xong xuất giá thứ hai.Người như nàng, bất bình vì Thất công chúa?Trịnh Bích Ngọc khổ, chậm rãi : “Lần đầu tiên gặp Thất công chúa, cô bé mới mười tuổi.
Năm đó, Triệu gia thua trận, Ngụy quân vây quanh đại trạch Triệu gia, Triệu gia và Lý gia là kẻ thù truyền kiếp, g.i.ế.c em trai ruột của Thánh thượng , lão phu nhân thành phá thì Lý gia sẽ bỏ qua cho các bà nên sai chuẩn rượu độc.”…Khi đó Trịnh Bích Ngọc cũng đang ở cạnh lão phu nhân.Lão phu nhân rưng rưng với nàng: “Ngọc Nương, con là đích nữ của Trịnh thị, nổi tiếng hiền đức, Lý gia sẽ g.i.ế.c con, nhưng nhà họ Triệu mấy chục miệng khó thoát kiếp nạn .
Chúng cũng từng là nhà chồng nàng dâu, coi như là duyên phận, hôm nay từ biệt, âm dương xa cách.
Nếu con thể gặp chú của con, nể tình xưa, hãy vì nội quyến Triệu gia giùm mấy câu, để họ đừng chà đạp t.h.i t.h.ể chúng .”Trịnh Bích Ngọc nghẹn ngào nhẹ gật đầu.Ngoài lửa cháy hừng hực, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ngày càng gần.
Triệu phu nhân dẫn tất cả nữ quyến trốn trong từ đường Triệu gia, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, mấy vị công tử cơ , thị nữ trong phủ, còn bé gái nhỏ tuổi, trẻ sơ sinh đòi ăn, tất cả quỳ xuống che mặt rống, run lẩy bẩy.“A Lạc, đừng sợ.” Triệu phu nhân tự an ủi cháu nội gái ngày thường bà thương yêu nhất, run rẩy đưa chén rượu độc, “Uống chén rượu , sẽ cần sợ gì nữa.”A Lạc mười lăm tuổi, hiểu chén rượu tổ mẫu đưa tới là rượu độc, lớn.
Nữ quyến cả phòng theo, vô cùng thê lương. lúc , cửa chính bỗng tiếng đạp cửa, binh sĩ bên ngoài gào thét ầm ĩ xông từ đường, từ ngữ vô cùng lỗ mãng ô uế vang lên.Các nữ quyến kinh hoàng, thất thanh kêu lên sợ hãi.Trịnh Bích Ngọc cạnh hầu bước tới.
Từ một khắc Triệu gia suy tàn, nàng còn quan hệ gì với Triệu gia.Triệu phu nhân mặt trắng bệch, bắt lấy A Lạc, cạy miệng cô, : “A Lạc, ngoan, uống , con cần chịu tội.”A Lạc ngừng, nhưng hiểu vì tổ mẫu đành lòng cô loạn binh chà đạp, chậm rãi hé miệng.“Triệu phu nhân, đợi !”Một giọng non nớt đột nhiên vang lên, giống trái cây mới chín mùa hè, ngọt thanh trong trẻo.Trịnh Bích Ngọc theo tiếng kêu .Tiếng la hét ầm ĩ ngoài cửa dừng từ lúc nào, cửa chính mở , một thiếu niên mặc cẩm bào cổ tròn màu trắng xanh, đầu đội ngọc quan bích ngọc hình hoa sen bước đến.Đợi đến gần, Trịnh Bích Ngọc phát hiện thì là một cô gái nhỏ xinh xắn tươi tắn, da sáng như tuyết.
Cô gái đến mặt Triệu phu nhân hành lễ chào bà, : “Lão phu nhân hữu lễ.
Vừa lão phu nhân kinh sợ, mong đừng trách, bảo họ rời khỏi từ đường, sẽ .”Triệu phu nhân ngơ ngác tiểu nương tử.
Cô gái nhỏ A Lạc đang đến tê tim liệt phổi: “Chị đang ở độ tuổi , lão phu nhân thật nhẫn tâm để chị chôn cùng Triệu gia ?”Triệu phu nhân cúi đầu A Lạc, hai bà cháu ôm đầu rống.Tiểu nương tử : “Lão phu nhân yên tâm, hôm nay ở đây ai dám khinh mạn chư vị.” Nàng hiệu hầu lưng.
Đám hầu bước lấy rượu độc mặt tất cả nữ quyến, cung kính lui .Tiểu nương tử cũng ngoài, hầu chuyển đến một chiếc ghế xếp, cô bé vẩy vạt áo, đại mã kim đao ghế xếp, mũi chân đung đưa giữa trung, chạm đất.Cô bé ho khan một tiếng.Người hầu dời chiếc ghế con kê chân nàng, cô gái nhỏ gác chân lên ghế con, nghiêm chỉnh.Ngoài bức tường cao, tiếng kêu g.i.ế.c khắp nơi, bóng đêm u ám, khói bay cuồn cuộn, cô gái đến nửa đêm.Trong lúc đó thỉnh thoảng loạn binh một vẻ gian xông từ đường, hầu của cô bé lập tức tiến lên: “Tiểu thư ở đây, ai dám càn?”Tụi loạn binh sợ đầu chạy mất.Đến nửa đêm, tiếng bước chân lao xao ngoài cửa truyền đến, một đám binh sĩ cao lớn vạm vỡ vây quanh một thanh niên tay cầm song chùy đến.Thanh niên cao ngất cường tráng, áo bào phủ lên cơ bắp săn chắc, sải bước đến mặt cô gái nhỏ.Nữ quyến Triệu gia trong từ đường mới tới, run rẩy.
Trịnh Bích Ngọc nhận thanh niên, là Tiểu Bá Vương Lý gia g.i.ế.c như ngóe, tiếng đồn xa, tiểu công tử Triệu gia c.h.ế.t đôi chùy của .Lý Trọng Kiền thẳng đến, m.á.u me khắp , mặt mũi đầy âm độc, mở miệng thì một giọng thật dịu dàng: “Ở đây gì?”Cô gái nhỏ lên: “Anh, thương hả?”Lý Trọng Kiền tiện tay lau vết m.á.u tay áo: “Máu kẻ khác… Chỗ loạn, em đừng ở đây đợi, để bảo Tạ Siêu đưa về.”Tiểu nương tử lắc đầu, “Nữ quyến Triệu gia đều ở từ đường, em trông họ.”Trịnh Bích Ngọc tưởng Lý Trọng Kiền sẽ mắng cô em nhiều chuyện, nhưng đến một câu trách móc cũng , chỉ gật đầu dặn bộ hạ: “Tạ Siêu ở , ai dám đụng đến Thất Nương, g.i.ế.c c.h.ế.t trách tội.”Dặn dò mấy câu, Lý Trọng Kiền vác song chùy nhuốm m.á.u vội vàng rời .
Cô gái nhỏ ghế xếp, chờ mãi đến hừng đông.Hôm , Trịnh Bích Ngọc theo Trịnh gia phái tới đón rời .
Sau , nàng kể, nữ quyến Triệu gia bảo vệ trong trắng, tìm cái chết.
Lý gia cũng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt Triệu gia, trả nhà cũ của Triệu gia và đám hộ vệ nô bộc, cho họ về quê sinh sống.…Trịnh Bích Ngọc nhớ xong chuyện cũ, Lý Huyền Trinh.
“Điện hạ, Thất công chúa cứu nữ quyến Triệu gia nhưng bao giờ nhắc đến.
Sau đó, em còn cứu cả nữ quyến Lư gia, Lữ gia, Tôn gia…”“Năm sinh, Điện hạ bên ngoài chinh chiến, trong thành quân phản loạn qua , ngăn chặn cửa thành, lòng bàng hoàng, Thất công chúa mười một tuổi cho chăm sóc và những phụ nữ trẻ em khác, còn dẫn theo hộ vệ leo lên tường thành, thuyết phục, uy h.i.ế.p phản quân.”Trịnh Bích Ngọc vĩnh viễn sẽ bao giờ quên bầu khí trong thành lúc nặng nề tuyệt vọng trong đại họa ập tới cỡ nào.
Trong phủ ngã ngựa đổ, nhóm hầu của Lý Đức chỉ lóc, hoảng quá đầu hàng, Lý Dao Anh hạ lệnh c.h.é.m c.h.ế.t nội ứng mở cửa thành, lấy phận tiểu thư Lý gia triệu tập ngựa trong thành, gác tường thành hơn mười ngày.
Trịnh Bích Ngọc sinh xong, cắn răng xuống giường, định lên tường thành xem xét, nàng là vợ của Lý Huyền Trinh, thể để một của Lý Trọng Kiền quá nổi trội.Thị nữ vịn nàng đến tường thành, nàng ngẩng lên thấy tường thành một bóng thiếu nữ nai nịt gọn gàng, tắm trong ánh mặt trời chói chang, chợt nhớ đến cảnh gặp Lý Dao Anh đầu.Khi Trịnh Bích Ngọc gả cho Lý Huyền Trinh , từng hỏi Lý Dao Anh: “Thất Nương cũng chẳng quen Triệu gia, cứu nữ quyến Triệu gia?”Lý Dao Anh qua loa đáp: “Tiện tay thôi.”Trịnh Bích Ngọc là con gái thế gia, lý trí tỉnh táo, từ khi gả cho Lý Huyền Trinh tâm ý mưu đồ vì chồng, Chu Lục Vân giày vò c.h.ế.t sống thì ? Nàng vĩnh viễn vẫn là chính thê của Lý Huyền Trinh.Trịnh Bích Ngọc đầy bụng tính toán tường thành, ngẩng bóng Lý Dao Anh nhỏ xinh mà kiên định, run rẩy về phòng.
Nàng , Thất Nương cũng lấy lòng vì Lý Trọng Kiền, em chỉ bảo vệ dân chúng trong thành, bảo hộ phụ nữ trẻ em Lý gia.Cũng như lúc em bảo vệ nữ quyến Triệu gia, cũng chỉ là một nữ tử tay trói gà chặt, thể duỗi nắm tay, để vận mệnh đối phương chà đạp bi thảm, giúp chứ?Mắt Trịnh Bích Ngọc long lanh lệ.
“Điện hạ hỏi vì cho Thất công chúa, nguyên nhân đơn giản, vì còn chút lương tâm.”Lý Huyền Trinh nhắm mắt , hai tay run, trán nổi gân xanh: “Là chính con bé đến xin ! Là con bé đến tìm giao dịch! Con bé là con gái của Tạ thị, sống c.h.ế.t của em với quan hệ!”Trịnh Bích Ngọc Lý Huyền Trinh hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như điên cuồng, thở dài một tiếng.
“Đại Lang… Chàng sẽ hối hận.”“Không!” Lý Huyền Trinh giũ mắt, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, “Ta sẽ hối hận.”Tuyệt đối .…Hai ngày , đội phi kỵ truyền tin về.Họ tìm thấy Lý Trọng Kiền, Lý Trọng Kiền vẫn còn đang hôn mê, bên cạnh chỉ còn năm sáu tử sĩ hộ vệ, dù tình huống khẩn cấp nhưng nguy hiểm đến tính mạng.
Đội phi kỵ đội mang theo Lý Trọng Kiền lên đường về.Lý Huyền Trinh cho đưa tin đến Vương phủ.Dao Anh mới tỉnh từ trong cơn ngủ mê, nắm tin báo thật chặt, nước mắt dồn dập.Anh còn sống thật.Chỉ cần bình an trở về, nàng sợ gì nữa.Người đưa tin nhắc nhở Dao Anh: “Quý chủ, Trưởng sử , ngài nên thực hiện lời hứa.”Dao Anh nắm chặt tin báo, phủi nhẹ nước mắt nơi khóe mắt, nhàn nhạt ừm.Ba ngày , đại yến trong cung, Lý Đức mở tiệc chiêu đãi tù trưởng Diệp Lỗ và các thủ lĩnh, Vương tử các bộ lạc khác, sứ giả các nước, đại thần trong triều, hậu cung phi tần và vọng tộc tông đều mặt.Trong cung phái cận vệ đưa Dao Anh dự tiệc.Dao Anh mặc một bộ y phục lộng lẫy, Tạ Thanh nâng lên xe ngựa, lòng bàn tay nắm viên Minh Nguyệt châu thật chặt.