Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-06 04:26:25
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đài cao vô cùng lộn xộn.
Thư ký Thiếu giám cố ý dùng chuyện hòa dọa mệnh phụ nội quyến, chỗ cung quyến kinh hãi ít.
Mãi đến khi truyền lên tiếng to ồn ào của đám Diệp Lỗ, Lý Đức sắc phong Thất công chúa thành Văn Chiêu công chúa, xuất hàng Diệp Lỗ, họ mới trút gánh nặng thở phào.Vừa định thần một lát, một đám Kim Ngô Vệ bỗng xông thẳng lên lầu, đè Vinh phi đang xì xào bàn tán giữa đám cung nữ xuống.Mấy tên nội thị tiến lên mời các vị quan quyến tránh đường.
Đám quan quyến chỉ mong rời sớm chút, lưu loát bò dậy, chỉ chốc lát qua tòa lầu các khác.
Trên ban công chỉ còn hậu cung phi tần, quyến thuộc của hoàng tử và phía họ của Lý thị.Vinh phi giận dữ, nghiêm nghị quát lớn.
Nhóm phi tần , Thái tử phi Trịnh Bích Ngọc nhíu mày, lên.Kim Ngô Vệ chắp tay mặt , : “Thánh thượng khẩu dụ, Vinh phi điện hạ tâm tư ác độc, mưu hại Tạ Quý phi, chứng cứ vô cùng xác thực, bọn thuộc hạ bắt hỏi tội.”Cả bọn xôn xao.Lúc tiếng vang từ cầu thang, Văn Chiêu công chúa Lý Dao Anh giữa đám tùy tùng đông đúc bước lên đài cao, từng bước một đến mặt Vinh phi.Mọi hoảng loạn nàng.
Dao Anh xuống Vinh phi, .Vinh phi kêu to giãy giụa: “Ngươi hãm hại bản cung! Bản cung hạ độc hại Tạ thị! Bản cung gặp Thánh thượng!”Hoạn nô như hát: “Thánh thượng sắc phong Tạ Quý phi là hoàng hậu, ngài gọi là Hoàng hậu điện hạ.”Mặt Vinh phi xanh trắng.Dao Anh thản nhiên : “Ta ngươi sẽ nhận tội.” Nàng quét mắt qua Kim Ngô Vệ một vòng.Hai ôm quyền đáp , xuống, chốc lát dắt hai bà tuổi trung niên lên ban công.
Hai bà rên mấy tiếng quỳ xuống mặt Vinh phi run cầm cập.Một : “Nô là thế bộc của Lý gia, hơn mười năm quen Vinh phi, Vinh phi phận thấp hèn, thường âm thầm oán hận Tạ gia.
Mười lăm năm , khi Tiên Hoàng hậu , Tạ Quý phi… , Hoàng hậu điện hạ u buồn thành bệnh, thường xuyên dùng thuốc.
Vinh phi giả vờ chăm sóc Hoàng hậu, giấu Đại công tử để Hoàng hậu dùng thuốc của Bà La Môn, nô phát hiện, Vinh phi lừa nô trong thuốc Bà La Môn hiệu quả an thần thứ hại , nô sợ Vinh phi g.i.ế.c diệt khẩu dám lộ , với cả thấy Hoàng hậu cũng dấu hiệu trúng độc, tin là thật, tố giác Vinh phi.”Bà xong, bà run rẩy tiếp lời: “Nô là thị tỳ của Vinh phi, thuốc Bà La Môn mà Vinh phi dùng để độc hại Hoàng hậu là do nô mua chỗ mấy Hồ.
là hiệu quả an thần, điều tổn thương cực lớn, thể dùng nhiều… mỗi ngày Hoàng hậu đều uống thuốc , tới mấy tháng tinh thần ngơ ngẩn, điên điên khùng khùng, đến cả Tần Vương còn nhận … Lòng nô bất an, khuyên Vinh phi thu tay nhưng Vinh phi luôn Tạ gia c.h.ế.t hết mới , khi đó còn ai chế giễu xuất nô tỳ của …”Nhóm phi tần nhận hai bà đúng là cung nữ của Vinh phi, nhíu mày, Vinh phi bằng ánh mắt tràn đầy căm ghét xem thường.Vinh phi mặt tím phồng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ngậm m.á.u phun !”Dao Anh để ý đến bà , các vị phi tần, ánh mắt mát lạnh: “Vinh phi độc hại , nhân chứng vật chứng đều ở đây.
Thân là con của , há thể tiểu nhân độc hại ?”Không đợi các vị phi tần mở miệng rũ sạch bản , nàng gọi nữ quan Chưởng dịch đình lo việc trong cung đến.
“Theo luật nên trừng trị thế nào?”Giọng nữ quan vang dội: “Vinh phi là tiểu tỳ, thứ phi, độc hại chủ cũ, chủ mẫu, âm hiểm ác độc, táng tận lương tâm, theo luật tiên chặt tay, giam ngục trị tội.”Lời buông, Kim Ngô Vệ lập tức rút đao, ánh sáng lạnh như tuyết chợt lóe, m.á.u tươi b.ắ.n .
Thoáng chốc, tiếng sợ hãi tràn ngập.Vinh phi trợn ngươi, vẻ mờ mịt kinh hoàng dám tin, một thoáng ngơ ngẩn mới ý thức đau đớn kịch liệt, gào rách tim phổi mấy tiếng, Kim Ngô Vệ kéo xuống.Trên mặt đất kéo lê vết m.á.u thật dài.Đám Quý phi bàn tay ở cuối vết máu, mặt trắng bệch, cả như nhũn , tê liệt ngã .Thất công chúa cho c.h.ặ.t t.a.y Vinh phi thật!Dao Anh mặt đám đông, quanh một vòng, m.á.u của Vinh phi nhuộm lên nàng, từ chiếc váy thạch lựu mười hai mảnh nhỏ tong tong xuống.Nàng từng sợ thấy m.á.u nhất, giờ phút hề lộ chút hèn nhát ngập ngừng.“Hoàng hậu nhiều bệnh, thể xử lý việc trong cung, trong cung ẩm ướt, Hoàng hậu sẽ dời đến Phật tự ở hành cung tu dưỡng.” Ánh mắt Dao Anh đảo qua mặt từng vị phi tần, cuối cùng dừng ở Tiết Quý phi, “Ta báo cáo Thánh thượng, phượng ấn tạm do Tiết Quý phi mặt chưởng quản, chuyện lục cung phiền Tiết Quý phi lo liệu.”Tiết quý phi kinh ngạc.
Đám phi tần khác cũng chấn kinh như nàng, một lát kịp phản ứng, mặt lộ vẻ ganh ghét phẫn hận: Tạ Hoàng hậu thể trông coi chuyển khỏi Thái Cực cung, phượng ấn giao cho Tiết Quý phi chưởng quản, tương đương với việc nắm giữ thực quyền ?Tiết Quý phi cũng phản ứng , lớp da run run che giấu nổi niềm vui mừng.Dao Anh rời .Nàng sai đưa Tạ Mãn Nguyệt đến Phật tự hành cung, nơi đó tĩnh mịch xa rời thị phi, hộ vệ nô bộc đều là trung bộc của Tạ gia Kinh Nam, Tạ thị sẽ an .Người chọn phó hậu cũng do nàng tỉ mỉ chọn.
Tiết Quý phi là con gái của bộ hạ Lý Đức, khi gả cho Lý Đức từng gả qua hai , còn sinh một trai một gái, trong hậu cung chỉ bà là khả năng trở thành Hoàng hậu.
Bà phúc hậu, xử sự công chính, là thông minh, thể sắc phong Hoàng hậu, nhất định mượn danh Hoàng hậu của Tạ Mãn Nguyện để uy h.i.ế.p phi tần khác, tự nhiên sẽ dám thất lễ với Tạ Mãn Nguyện, là thích hợp nhất.Đây cũng là điều Lý Đức thấy, ông luôn đề phòng phi tần xuất từ thế gia, một Tiết Quý phi chỗ dựa quản lý hậu cung, ông càng yên tâm.Dưới đài yến hội vẫn vui vẻ, ồn ào, ăn uống linh đình.Dao Anh thu váy, từ hành lang cột rời khỏi đại điện, bỗng nhiên cảm giác một luồng ánh mắt sắc bén như đao đảo quanh , lòng run lên, đưa mắt quét quanh.Vừa vặn cùng đối phương bốn mắt .Đó là một đàn ông dị tộc mặc áo choàng ngắn, cẩm bào cổ tròn hoa văn phiên bang, mũi cao mắt sâu, vai rộng, hững hờ uống rượu ngưng mắt dò xét nàng.Như đang đánh giá con mồi.Ánh nến chiếu rọi, hai con ngươi sâu thẳm của gã như hiện ánh vàng kim nhạt.
Dao Anh lập tức thu tầm mắt, tăng tốc bước chân đại điện, đáy lòng phun trào một cảm giác khó tả.Tạ Thanh theo ngay lưng nàng, : “Đó là con trai tù trưởng Diệp Lỗ.”Dao Anh nhắm mắt, lòng bàn tay lạnh buốt.
Tù trưởng Diệp Lỗ già, mấy con trai đang tuổi cường tráng.Nàng bước nhanh xuống trường cấp, một bóng xẹt ngang xuất hiện, bàn tay to lớn thô ráp duỗi tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.Dao Anh ngẩng lên.
Lý Huyền Trinh nắm lấy tay nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Vân Nương ?”Ánh trăng nghiêng chiếu, lồng lên gương mặt thanh tú đang ngẩng lên của Dao Anh.
Lý Huyền Trinh tức giận nàng, chợt khẽ giật .Dao Anh vẫn bình tĩnh, ánh trăng đôi con ngươi tối như đầm sâu, gương mặt vương mấy giọt m.á.u đỏ thắm điểm gương mặt trắng mịn.
Vết m.á.u rực rỡ, càng nổi bật lên da thịt trắng hơn tuyết.Tựa như đóa hoa nở rộ trong sương mù, trong m.ô.n.g lung gặp một bóng thướt tha.Thanh lệ.Xinh .Còn mang theo mấy phần yêu mị.Ngón tay Lý Huyền Trinh run rẩy.Dao Anh lạnh lùng thốt: “Thái tử nên hỏi Thánh thượng, bắt Chu Lục Vân .”Lý Huyền Trinh cúi nàng, mắt phượng nghiêng nghiêng, ánh mắt u ám: “Thất giỏi tính toán, giao dịch với còn giao dịch với Thánh thượng.”Dao Anh mỉm : “Huynh trưởng, Hồ tộc Diệp Lỗ sẽ trung thành tuyệt đối với Ngụy triều, dù thông gia với Ngụy triều thì chúng vẫn luôn thể phản loạn bất cứ lúc nào, Chu Lục Vân hòa , chuyến dữ nhiều lành ít, đương nhiên thừa cơ tìm Thánh thượng đòi chút thù lao .”Nàng tránh khỏi tay Lý Huyền Trinh.
“Giao dịch giữa hai là từ chủ động bảo gả , bây giờ ý chỉ tứ hôn hạ, đạt thứ , thất ước gì, ?” Dao Anh , Đông cung dám tiết lộ giao dịch giữa họ.
Nên chi bằng nàng lợi dụng nó đến cực hạn.Lý Huyền Trinh nới lỏng ngón tay.Dao Anh từ bên cạnh bước tiếp.
Sau lưng truyền đến tiếng Lý Huyền Trinh: “Thất , khi và tù trưởng Diệp Lỗ thành hôn sẽ để cho gặp Lý Trọng Kiền.”Dao Anh dừng chân, đưa lưng về phía trưởng .“Lý Huyền Trinh, sớm .” Lúc giao dịch Ngụy Minh ám chỉ, chỉ cho phép nàng cho xác nhận Lý Trọng Kiền còn sống, cho phép nàng gặp mặt Lý Trọng Kiền.Lần cuối cùng nàng gặp là lúc tiễn xuất chinh, cầm yên ngựa mới nàng mua cho, quơ quơ kim chùy về phía nàng, oai hùng phấn chấn.Vậy cũng , gặp chỉ thêm bi thương.Dao Anh , cầu xin Lý Huyền Trinh, từng bước một xa.Sau lưng vang tiếng bước chân, bóng Lý Huyền Trinh cao lớn đuổi theo, nắm lấy tay nàng kéo đến lật cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-tuong-quan-tai-ba/chuong-29.html.]
Hắn Dao Anh, đáy mắt còn sâu hơn bóng đêm: “Thất , hối hận ?”Ánh mắt Dao Anh hiệu Tạ Thanh chuẩn rút đao, ngăn cần tiến lên, ngẩng đầu Lý Huyền Trinh: “Thái tử điện hạ, hối hận.”Nàng dừng , khẽ: “Ta chỉ hối hận ngày đầu gặp ở Xích Bích, cho là là trừ bạo giúp kẻ yếu, Trường Sinh ca ca.”Lý Huyền Trinh như thứ gì đau nhói, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Ta , đừng gọi như !”Dao Anh khẽ, từng chút từng chút gỡ ngón tay lạnh buốt của Lý Huyền Trinh: “Điện hạ yên tâm, nhắc đến cái tên nữa.
Sáu năm , Dương Trường Sinh mà chết.”Nàng nhẹ phẩy ống tay áo, rời .
Lý Huyền Trinh tại chỗ, ngón tay bóp sâu trong lòng bàn tay.Cả đêm Trung Thư tỉnh nghĩ chiếu thư sắc phong thật , quan viên trong triều và Diệp Lỗ cò kè mặc cả, Diệp Lỗ bao nhiêu kỵ binh, lúc nào gả ầm ĩ mấy ngày, Diệp Lỗ nhanh thỏa hiệp, chỉ cần gả Thất công chúa thì chúng thể nhượng bộ.Không đến mấy ngày, ý chỉ tứ hôn chính thức ban bố.Tất cả đồ cưới từng chuẩn đó cho Phúc Khang công chúa giờ thành của hồi môn của Dao Anh, vì Dao Anh giờ đây là đích công chúa, triều đình lung lạc Diệp Lỗ, Lý Đức hạ chỉ tăng thêm mấy phần, Trịnh Bích Ngọc cùng Tiết Quý phi phụ trách xử lý.Dao Anh từng hỏi chuyện đồ cưới, chỉ yêu cầu Trịnh Bích Ngọc giúp nàng tìm tỳ nữ Hồ tiếng Hồ.
“Ở thảo nguyên ngôn ngữ khác biệt, ngoài tiếng Đột Quyết còn một ngôn ngữ bộ tộc khác, tìm thêm mấy Hồ tỳ tiếng Hồ, hỏi các cô nếu theo Diệp Lỗ thì các nàng sẽ lý lịch trong sạch.”Tỳ nữ Hồ nuôi trong cung ở nhà thế gia đều là nữ nô, phận ti tiện, cả đời thể thoát khỏi tiện tịch.Trịnh Bích Ngọc : “Các cô là nữ nô theo mệnh lệnh, giải tịch?”Dao Anh giải thích nhiều.Bọn thị nữ Xuân Như nàng định mang tỳ nữ Hồ hòa , quỳ cầu xin theo: “Sao công chúa dẫn theo tụi đổi thành tỳ nữ Hồ thấp kém?”Dao Anh thở dài.
Vì nàng gả sẽ gặp những gì.
Dù nàng là công chúa Đại Ngụy, đến khi Diệp Lỗ các bộ lạc khác chiếm đoạt thì cũng chỉ là một chiến lợi phẩm thôi.
Không bảo vệ thị nữ của , thì dẫn con đường về gì?Hồ tỳ thương nhân Hồ bắt bán nô, trong đó ít nhớ nhà, trở quê cũ, nhưng địa vị thấp kém thể thoát tịch, nếu nàng buộc mang vài tỳ nữ Diệp Lỗ thì chi bằng chọn Hồ tỳ.Bên nào cũng thỏa.Đám Xuân Như đến ruột gan đứt từng khúc.
Dao Anh vẫn mềm lòng.Hai ngày , Trịnh Bích Ngọc cho dẫn mấy Hồ tỳ đưa đến Vương phủ, ai cũng thanh tú, tay chân lanh lẹ, hai nhỏ tuổi nhất một là Talie, một là A Y.
Dao Anh hỏi ý từng , xác nhận họ đều thoát khỏi phận nữ nô, về cố hương chủ động theo nàng gả xa, bèn lệnh Trưởng sử sắp xếp phòng ốc cho họ ở.Trước đại hôn, tù trưởng Diệp Lỗ tự dẫn binh xuất chinh, tuyên bố lấy đầu A Sử Na thị kính hiến Đại Ngụy.
Ngụy triều thành công kết minh với các bộ lạc chư Hồ.
Có thiết kỵ của họ trợ giúp, Ngụy quân thế như chẻ tre, trong hai tháng tuần tự thu phục Hội Châu, Thiện Châu, đánh tan hai vạn quân địch, cứu một lượng lớn Hán bắt tù binh nô lệ, mấy bộ lạc Hồ tộc đang chiếm cứ Lương Châu ngóng chạy mất.Nửa tháng , tù trưởng Diệp Lỗ tru sát thủ lĩnh Hà thị, đem đầu Hà thị về Trường An, yêu cầu Ngụy triều thực hiện lời hứa.Lễ bộ định hôn kỳ.Trịnh Bích Ngọc với Dao Anh: Dù tù trưởng Diệp Lỗ vẫn còn đánh trận nhưng đại hôn vẫn diễn đúng hạn, con trai của tù trưởng Diệp Lỗ sẽ dẫn nàng đến chỗ đóng quân của họ, đợi tù trưởng về sẽ thành hôn lễ theo phong tục Diệp Lỗ.Dao Anh bình tĩnh gật đầu.Nàng chỉnh lý xong tất cả sổ sách thư mục, giao cho quản gia.Mấy năm nay tiền bạc góp một phần dùng để đút lót đại thần trong triều, cho nên đêm đó các đại thần mới đồng tình với Tạ gia lấy tình thế ép Lý Đức đồng ý để Lý Trọng Kiền con thừa tự cho Tạ gia.
Phần còn Dao Anh chia cất giữ mấy chỗ khác , chuẩn cho bất kỳ tình huống nào.
Về phần điền sản ruộng đất nhà cửa quầy sách, đều trung bộc quản lý.Chờ Lý Trọng Kiền về, bộ Tạ gia sẽ ngay ngắn rõ ràng, cần phiền lòng.Hôn kỳ ngày càng gần, Dao Anh hành cung một chuyến.
Nàng sợ Tạ Mãn Nguyện đau lòng, gần đây gặp Tạ Mãn Nguyện, nhận nàng.Hành cung trồng ít cây ngân hạnh, giờ là đầu thu, lá vàng lao xao rơi, trải đầy bộ đình viện.Cung nữ, nội thị đang cùng chơi với Tạ Mãn Nguyện nhặt lá cây bóng cây ngân hạnh.
Tạ Mãn Nguyện nở nụ vui vẻ, hưng phấn : “Nhị Lang, Thất Nương, nhặt nhiều chút, nương dạy hai con canh ngân hạnh.”Cung nữ nội thị .Dao Anh ở góc sâu hành lang, thật lâu, rời Phật tự.Trở Vương phủ, trưởng sử mới từ Đông đô về, lau khóe mắt, : “Vết thương của Nhị Lang bớt nhiều, nhưng thể dậy.”Người Nam Sở chuyên dùng độc, Lý Trọng Kiền trúng độc quá nặng, từ lúc tỉnh ý thức mờ mịt, cũng nổi.
Ngụy Minh thu xếp cho nghỉ Đông Đô, Dao Anh cho gia tướng Tạ gia Đông Đô trông coi, đợi nàng xuất giá, Ngụy Minh thả , gia tướng sẽ đưa Lý Trọng Kiền về Kinh Nam.Dao Anh hỏi trưởng sử: “Anh nhận bác ?”Trưởng sử vành mắt đỏ bừng: “Nhị Lang lúc mê lúc tỉnh, đôi khi ngủ một giấc hai ba ngày, chăm ngài mấy ngày, ngài nhận .”Dao Anh ngẩn , : “Đợi khá hơn , đừng tìm kể chuyện gả xa, giờ đang thương, còn xuống giường , cho nôn nóng, dưỡng thương nổi?”Trưởng sử gật đầu, “Công chúa… chừng Nhị Lang khỏe thì ?” Đợi Lý Trọng Kiền tỉnh , phát hiện Dao Anh chịu gặp , chắc chắn sẽ sinh nghi.Dao Anh cửa sổ, khép sổ sách : “Giấu chừng nào chừng .
Nói với , là chỗ dựa duy nhất của , mau khỏe mạnh.”Trưởng sử gật đầu.Chớp mắt tới thời gian gả .Dao Anh điền trâm* đản y**, cung nữ trang điểm vô cùng rực rỡ, trong ánh đăm đăm của Lý Đức và văn võ bách quan, Tạ Thanh đỡ lên một cỗ xe ngựa trang trí lá vàng ngọc bích.*trang sức cài tóc hai hoặc nhiều chân khảm đá quý.**lễ phục của phụ nữ quý tộc cổ đại.Tạ Thanh khăng khăng theo Dao Anh bộ lạc Diệp Lỗ.
“Chí của ở kiến công lập nghiệp, chỉ nguyện theo công chúa, bảo vệ công chúa, đến chân trời góc biển.”Dao Anh khuyên ở .Lần đầu tiên Tạ Thanh lộ vẻ oán giận: “Công chúa xem thường chí hướng của ? Kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ, Tạ Thanh coi như trung nghĩa ?”Dao Anh bất đắc dĩ, đuổi vẫn sẽ vụng trộm cùng Ngọc Môn quan, đành gật đầu để ở .Khâm Thiên Giám định hôn kỳ đúng một ngày thu quang đãng sáng sủa, bầu trời trong lành, hạc bay tận trời.Xe ngựa từ cửa cung xuất phát, chậm rãi đánh trường nhai.
Tạ Thanh cưỡi ngựa theo cạnh xe bỗng nhiên gõ gõ cửa sổ xe: “Công chúa, .”Dao Anh một đầu đầy châu ngọc, trâm cài đè tới ngóc đầu lên , đang dựa ngây , tiếng, vén một góc rèm xe ngoài.Nàng ngây ngẩn cả .Hai bên trường nhai đầy , nam nữ già trẻ, tóc vàng tóc trái đào, thiếu niên nhà giàu quần áo đẽ, cũng dân chúng trang phục rách rưới.
Họ hai bên từ hoàng cung kéo dài đến ngoài cửa cung, khắp nơi đen nghìn nghịt, qua thấy từng mái đầu.Có quan viên, tiểu cóc ké trong triều xuất hàn môn từng nhận ân huệ của Dao Anh.Có thiếu niên ham chơi ngày xưa từng cưỡi ngựa đuổi theo Dao Anh.Có dân chúng Dao Anh lượt thuận tay giải cứu.Có lưu dân từ nạn đói Tạ gia cấp lều cháo.Có nữ tử Dao Anh tay tương trợ mà tránh vận mệnh nô.Họ reo hò, nhảy múa trong tiếng nhạc vui vẻ vang trời, chỉ yên ở đó, đưa mắt xe ngựa xa, mặt mũi nặng nề, mắt rưng rưng.Dao Anh nước mắt tràn mi, vẫy tay về phía đám .Không chỉ một từng hỏi nàng: Vì tay cứu liên quan?Trên đời hùng hào kiệt.
Cũng nhiều ác độc vong ân phụ nghĩa.
Càng nhiều hơn nữa là những bình thường, lòng riêng của , nhu nhược khiếp đảm, tư lợi, nhưng ơn trả, coi sóc lẫn .Dao Anh cũng là bình thường, là sống qua thời loạn, nàng từng cùng chạy nạn với lưu dân, từng gặp nguy nan lưu dân vốn quen cứu trợ, từng chân thành đối đãi, cũng lấy chân thành để đối đãi .Cho nên, lúc đủ khả năng, thấy c.h.ế.t mà cứu? Những sống sờ sờ mặt nàng đây, chính là câu trả lời của nàng.Dọc đường đều Kim Ngô Vệ phòng thủ, dân chúng rõ cảnh trong xe ngựa nhưng tinh mắt vẫn kịp bắt cánh tay đang vẫy nhẹ của Dao Anh.Một lão phụ nhân thành tiếng: “Thất công chúa, bảo trọng nha!”Một thiếu nữ yếu đuối, lấy chồng tha hương, nhất định bảo trọng nhé!Một tiếng buông, như nước lạnh văng chảo dầu, oanh oanh liệt liệt nổ một tràng sóng gầm.“Thất công chúa, bảo trọng!” Giọng từng hô lên.Từng quỳ xe ngựa.Tất cả đều chiếc xe ngựa, lượt : “Thất công chúa, bảo trọng!”Họ nghĩ câu chúc phúc nào khác, chỉ cầu Thất công chúa bình an.Đám Tần Phi, Bùi đô đốc mặc giáp, hộ tống xe ngựa cửa thành.Tiếng ồn ào, tiếng , tiếng la, tiếng kêu rót thành một dòng lũ lớn, cuốn tới, mới biến mất mấy phần, chỉ chốc lát, vỗ lên một đợt sóng lớn khí thế ngập trời.Bùi đô đốc đầu chiếc xe ngựa.
Dao Anh từ đầu đến cuối lộ diện, chỉ duỗi một bàn tay thon nhỏ nhẹ vẫy.
Bùi đô đốc chấn động trong lòng, chợt nhớ tới câu thơ lúc Trịnh Tể tướng dẫn quần thần cửa cung tiễn biệt Thất công chúa:Công chúa Đại Ngụy hòa , một chống đỡ trăm vạn binh.