Có điều, đều đến đây để học tập, quá nhiều tâm tư vặt vãnh.
Cố Vân Khê thực sự quen với cuộc sống ký túc xá, đông , ồn ào phức tạp, vệ sinh cũng tranh giành, ăn cơm thì như đ.á.n.h trận.
bây giờ, chỉ đành tạm thời chịu đựng.
Nhà trường đặc biệt sắp xếp giáo viên phụ đạo và giáo viên quản lý sinh hoạt để chăm sóc nhóm thiên tài thiếu niên .
Năm đầu tiên là các môn cơ sở, năm thứ hai mới chọn chuyên ngành. Cố Vân Khê lao lịch học tập căng thẳng, học xong còn đến đội Dao Quang thực nghiệm, bận tối mắt tối mũi, ba bữa một ngày đều giải quyết vội vàng ở nhà ăn của trường.
Hôm nay, cô cùng mấy bạn bước nhà ăn thì gọi tên .
“Tiểu Khê, qua đây ăn cơm.”
Mọi sang, chỉ thấy một trai cao ráo, tuấn tú đang vẫy tay về phía Cố Vân Khê.
“Ủa, đây là đàn Tề Thiệu ? Cố Vân Khê, các quen ?”
Anh là nhân vật nổi tiếng của trường, giành nhiều giải thưởng lớn, ảnh đến giờ vẫn dán bảng vàng danh dự. Chỉ điều khá bí ẩn, ngày thường khó gặp.
“Là họ tớ.” Cố Vân Khê chạy như bay qua, tủm tỉm đối diện , “Oa, nhiều món ngon quá.”
Tề Thiệu mở hộp cơm , bày từng món mặt cô: tôm rang sa tế, vịt giòn, lươn xào, bồ câu non kho tàu.
“Ăn .”
Cố Vân Khê ăn hớn hở, khen ngớt lời: “Tay nghề của chú Thích đúng là tuyệt cú mèo.”
Tề Thiệu bóc hai con tôm lớn đặt bát cô: “Thế thường về nhà ăn cơm?”
“Ăn ở nhà ăn cho tiện ạ.” Cố Vân Khê tuy kén ăn, nhưng nếu đưa cho cô hai cái bánh bao chấm dưa muối, cô cũng ăn . “Dạo hết bận ?”
Kỳ nghỉ hè Tề Thiệu về nhà, mà ở việc cùng giáo sư, lúc cuối cùng cũng tạm xong việc.
“Ừm, cuối cùng cũng xong. Em sắp xếp thời gian cuối tuần , cố gắng xong hệ thống quản lý thư viện Tết.”
“Vâng ạ.” Cố Vân Khê cũng vẫn luôn canh cánh chuyện .
Tề Thiệu cô một lượt. Tóc cô dài ngang vai, mặc một bộ đồ thể thao, giày thể thao trắng, trông thoải mái và đơn giản, nhưng cằm nhọn trông thấy.
“Em ở đội của tiến sĩ Hầu tiến triển thuận lợi chứ?”
“Họ coi em như trẻ con , bắt em một bên học việc vặt thôi.” Cố Vân Khê cũng để tâm lắm, tạm thời cô rảnh lo nhiều như . Cô còn một dây chuyền sản xuất cho nhà máy ở nhà, còn lo đủ mặt cho xưởng.
“Tiến sĩ Hầu cũng giao việc gì cho em, chắc là em quen .”
“Tề Thiệu!” Một giọng mừng rỡ đột nhiên vang lên.
Đó là một cô gái trẻ xinh , mắt sáng lấp lánh Tề Thiệu: “Cuối cùng cũng gặp , gặp một khó quá. Em tìm chuyện du học, chúng tìm chỗ nào yên tĩnh .”
Tề Thiệu nhíu mày: “Xin , rảnh.”
Ngụy Như Tuyết đưa mắt Cố Vân Khê, cô bé trông vẫn còn nét trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh. “Vị là… em họ Cố Vân Khê của ? Chào em họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-107.html.]
Cô gọi "em họ" vô cùng nhiệt tình, coi là ngoài.
Cố Vân Khê: ... Gặp kiểu tự nhiên thái quá thế thì đỡ đây?
“Chào chị, gọi tên em ạ.”
Ngụy Như Tuyết rạng rỡ: “Chị và họ em là bạn bè lâu năm của gia đình, quen từ nhỏ, là thanh mai trúc mã đấy. Chị lặn lội từ xa đến đây tìm , em họ , thể để bọn chị chuyện riêng một lát ?”
Cố Vân Khê liếc Tề Thiệu. Anh vẫn thản nhiên yên: “Anh chỉ năm phút.”
Nụ của Ngụy Như Tuyết cứng đờ: “Tề Thiệu, định thi trường nào?”
“Chưa nghĩ.” Thái độ của Tề Thiệu lạnh nhạt, trái ngược hẳn với vẻ nhiệt tình như lửa của Ngụy Như Tuyết.
“Vậy lúc nào quyết định thì thư cho em nhé, em học cùng trường với .” Ngụy Như Tuyết ăn mặc thời trang, xinh xắn đáng yêu, thu hút ánh mắt của ít .
Tề Thiệu ý kiến gì: “Còn việc gì ? Không thì đừng phiền bọn ăn cơm.”
Ngụy Như Tuyết lặng lẽ thở dài, vẫn đổi chút nào.
“Em họ, tối chị mời hai em ăn cơm nhé, ăn đồ Tây ?”
Đây là chiến thuật "lấy lòng vòng" ? Cố Vân Khê ăn xong miếng cơm cuối cùng: “Mười phút nữa em học, học đến 5 giờ. 5 rưỡi em đến phòng thí nghiệm việc ba tiếng. 9 giờ, em đến thư viện bài tập, ôn bài. 12 giờ mới về ký túc xá tắm rửa ngủ. 6 rưỡi sáng em dậy sớm sách, 8 giờ ăn sáng, ăn xong học. Lịch học của em kín hết .”
Nhóm học sinh lớp năng khiếu của họ lịch học dày.
Chơi á? Mơ .
Trên cơ sở lịch học đó, Cố Vân Khê còn lo việc ở phòng thí nghiệm và nhà xưởng ở nhà, thời gian bao giờ đủ.
Ngụy Như Tuyết chỉ thôi thấy đau đầu: “Đã lên đại học mà còn cày cuốc ? Cần gì chứ? 60 điểm là qua môn . Nếu chị thi đỗ đại học, chị sẽ chơi suốt bốn năm. Đời tươi thế , tận hưởng chứ.”
Cố Vân Khê im lặng. Tam quan hợp, thể bạn .
Cũng đối phương sai, mà là thái độ sống khác .
Mà khoan, cô học cùng trường với Tề Thiệu, lấy tự tin ? Dùng tiền ?
“Ủa, chị sinh viên ? Vậy hai học cùng trường ?”
Mặt Ngụy Như Tuyết tái , chút giận quá hóa thẹn: “Anh học tiến sĩ, học cử nhân, gì sai?”
Cố Vân Khê lỡ lời mất lòng , bèn dậy: “Em học đây ạ.”
Tề Thiệu cũng lên: “Ừ, chuyện dặn đừng quên đấy.”
“OK.” Cố Vân Khê vẫy tay bừa, lon ton chạy .
Ngụy Như Tuyết chằm chằm bóng lưng Cố Vân Khê: “Tề Thiệu, em một cô em họ như thế?”
Tề Thiệu thu dọn hộp cơm ngoài: “Những chuyện em còn nhiều lắm.”
Ngụy Như Tuyết vội vàng đuổi theo: “Sao đối với nó như ?”
Thư Sách
“Em quản nhiều thật đấy.” Tề Thiệu lộ rõ vẻ chán ghét.
Ngụy Như Tuyết cảm thấy tủi : “Ý của lớn hai nhà, nên chứ. Anh đối xử với em một chút mà.”