Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:01:22
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Nghe cô , mấy em nhà họ Cố đều sợ hết hồn.

Khoan hãy đến chuyện phận của họ rốt cuộc là con cháu nhà họ Mạc , chỉ riêng việc bắt hiến thận đủ dọa họ chạy mất dép.

Một bao giờ xuất hiện trong cuộc đời họ, từng cho họ nửa điểm tình tiền bạc, dựa cái gì mà bắt họ hiến thận cho ông ?

Cố Hải Triều là nghĩ thông suốt đầu tiên: “Thôi, chúng cứ coi như chuyện gì xảy , chơi cho thoải mái mấy ngày .”

Cố Vân Thải sờ sờ hai bên hông (chỗ quả thận): “ , sức khỏe mới là quan trọng nhất. Còn tiền thì chúng thể từ từ kiếm.”

“Em tin là dựa nỗ lực của bốn em , chúng cũng sẽ sống sung túc.” Cố Hải Ba cũng nghĩ kỹ. Tiền thì thật nhưng cũng mạng mà hưởng. Hơn nữa, họ còn cả trăm mẫu đất mà, chỉ cần xây xong nhà xưởng, đời họ cần lo.

“Vậy quyết định vui vẻ thế nhé, ngày mai chúng dạo khắp nơi.” Cố Vân Khê để nhà họ Mạc lòng.

Còn về phần chú Hai Cố, đành tự cầu may mắn .

Đã lọt tầm ngắm của nhà họ Mạc, nhiều chuyện còn do ông tự quyết nữa.

Cùng lúc đó, ông cụ Tề đang con trai yêu quý nhất: “Con Cố Vân Khê và nhà họ Mạc quan hệ gì ?”

Tề Thiệu khẽ lắc đầu: “Không quan hệ gì ạ. Bố đều mất sớm, lớn duy nhất trong nhà đối xử . Cô coi như là tự bươn chải lớn lên, độc lập, chủ kiến, tâm tư cũng sâu sắc, nhưng về nhân cách thì gì để chê, trọng tình nghĩa, lòng ngay thẳng.”

“Linh khí của nhà họ Cố dường như tập trung hết cô bé .” Ông cụ Tề nghĩ nhiều nữa, vũng nước nhà họ Mạc sâu. Ông nhớ cử chỉ của mấy đứa trẻ nhà họ Cố: “ mà, quý cả nhà họ Cố thật thà đó, dáng một cả. Có cơ hội thì nâng đỡ nó một chút.”

Tuổi càng lớn, lòng càng mềm mỏng, ông càng thích những đứa trẻ ngoan như .

Thư Sách

“Vâng ạ.”

Tề Thiệu tự hướng dẫn viên, đưa em nhà họ Cố dạo khắp Thâm Thành, còn chạy sang cả Quảng Châu chơi một vòng. Mấy ngày liền họ chỉ ăn uống, vui chơi vui vẻ.

Cố Vân Khê thấy thích là mua, sắm cho các chị mỗi mấy bộ quần áo đang thịnh hành. Quần áo ở đây kiểu dáng hợp mốt hơn nhiều.

Đặc biệt là Cố Hải Triều, , cần vài bộ quần áo tươm tất để giữ thể diện. Vì , Cố Vân Khê đặt may riêng cho hai bộ vest.

Đương nhiên, cô cũng để chịu thiệt, quần áo giày mũ mua một đống, mua sắm thỏa thích.

“Chị Hai, đôi bông tai ngọc trai hợp với chị lắm, chị đeo thử xem.”

Ai cũng yêu cái . Bây giờ điều kiện , cứ ăn diện xinh để bản vui vẻ, con cũng sẽ tự tin hơn.

“Hôm nay tiêu nhiều tiền quá…” Mặc dù là tiền của em gái, nhưng Cố Vân Thải cũng thấy xót ruột.

Cố Vân Khê hùn vốn với Khương Nghị ăn buôn bán công trái, sớm kiếm đầy bồn đầy bát, là một tiểu phú bà chính hiệu.

“Ngọc trai đắt , mua chị.” Chút tiền đối với cô chỉ là tiền lẻ.

tươi đeo bông tai ngọc trai cho chị. Phải công nhận, khí chất của Cố Vân Thải hợp với vẻ óng ả, tròn trịa của ngọc trai.

“Đẹp thật đó.”

Hai chị em , tình cảm thắm thiết. Tề Thiệu bên cạnh mà cũng thấy chút ghen tị.

Bỗng nhiên, phía vang lên một giọng kinh ngạc: “Anh Tề Thiệu!”

Đó là mấy cô gái trẻ, trong đó Ngụy Như Tuyết, và một là cháu gái của chi cả nhà họ Tề, Tề Minh Châu. “Chú út, chú ở chỗ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-116.html.]

Tề Thiệu thản nhiên liếc qua: “Đi cùng bạn.”

Tề Minh Châu theo bản năng về phía hai chị em họ Cố. Bạn của chú út? Không chứ?

Ngụy Như Tuyết cũng thấy Cố Vân Khê, mày nhíu : “Sao là cô?”

Tề Minh Châu tò mò hỏi: “Chị Như Tuyết, chị quen họ ?”

Ngụy Như Tuyết thầm kêu : “Cô ? Em họ của Tề Thiệu đấy, chắc cũng là cô họ của em .”

Tề Minh Châu liếc mắt một cái là mấy nhà họ Cố xuất danh giá, cô tỏ vẻ xem thường.

“Chị nhầm , nhà họ Tề chúng thể loại thích nghèo hèn bủn xỉn ?”

vênh cằm lên, từ xuống chất vấn: “Mấy xem là em họ kiểu gì? Không là cố đ.ấ.m ăn xôi nhận bà con đấy chứ? Thời buổi , đúng là nhiều kẻ hổ thật.”

“Tề Minh Châu!” Tề Thiệu lạnh lùng quát. “Chú ý lời và hành động của cháu .”

Tề Minh Châu sợ , giọng lí nhí: “Chú út, cháu chỉ hỏi chút thôi mà, tò mò chứ.”

Cố Vân Khê lười đấu võ mồm với họ: “Tề Thiệu, tối nay mời ông cụ nhà ăn cơm, xem mời ở thì thích hợp?”

Tề Thiệu phối hợp: “Ở nhà hàng Trung Quốc của khách sạn Thịnh Thế , ba thích ăn đồ ăn ở đó.”

“Được, hẹn giúp với ông nhé, mời khách.” Cố Vân Khê đây là đáp lễ. “Coi như cảm ơn ông mời em bọn đến đây du lịch, còn bao bộ chi phí.”

Mặt Tề Minh Châu tái : “Sao thể? Cháu cũng chuyện .”

“Điều đó chỉ chứng tỏ, địa vị của cô trong gia tộc cũng thường thôi.” Cố Vân Khê buông nhẹ một câu, khiến Tề Minh Châu mất hết mặt mũi.

Nhìn bóng lưng Cố Vân Khê xa, ánh mắt Ngụy Như Tuyết dần trở nên sâu thẳm.

Muốn mời lớn ăn cơm, đương nhiên trịnh trọng. Anh em Cố Vân Khê đến khách sạn Thịnh Thế từ , cùng quản lý nhà hàng bàn bạc thực đơn cho bữa tối. Mọi chi tiết đều chốt .

Cố Vân Khê dậy vệ sinh. Cô dọc theo hành lang dài, vòng vèo đến chóng cả mặt. Vệ sinh gì mà như mê cung ?

Ở một khúc quanh, một đột nhiên lao , cũng đường, đ.â.m sầm cô.

"Rầm." Hai va , cùng ngã lăn đất.

“Xin .” Người thanh niên vội bò dậy , chủ động đưa tay đỡ Cố Vân Khê, nhưng khi rõ mặt cô, hít một , sững sờ: “A, cô… Cô là ai? Cô họ gì? Có cô họ Mạc ?”

Họ Mạc? Chuông báo động trong đầu Cố Vân Khê lập tức vang lên…

 

Cố Vân Khê thản nhiên liếc một cái, đầu bỏ .

Đối phương lập tức đuổi theo: “Này cô bé, cô bé, gì? Bộ cô câm ?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...