Xuyên Thành Em Gái Học Bá Trong Văn Niên Đại - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-10-24 01:06:55
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Mạc Thừa Ân cẩn thận đ.á.n.h giá bốn đứa trẻ, mỗi đứa một vẻ, nhưng đặc biệt nhất vẫn là Cố Vân Khê, đứa nhỏ tuổi nhất.

Cô bé mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà dài đến gối, tóc tết kiểu công chúa, trông duyên dáng yêu kiều, e ấp như nụ hoa mới nở.

đôi mắt trầm tĩnh, thản nhiên khiến cô bé trở nên khác biệt lạ thường.

“Cháu giống như tưởng tượng.”

“Ông thấy một đứa trẻ ngây thơ vô tội ?” Khóe miệng Cố Vân Khê nhếch lên một nụ mỉa mai. “Đó là đặc quyền của những bông hoa nâng niu trong nhà kính. Trẻ con cha , nơi nương tựa thì thể ngây thơ vô tội ? Như sẽ c.h.ế.t sớm.”

Đây là đang trách móc ông vô trách nhiệm ? Hay là trách ông thành trách nhiệm? Vẻ mặt Mạc Thừa Ân vô cùng phức tạp. Cô gái nhỏ sắc sảo mà đầy gai góc, khác với của ông.

Ông lấy một tấm ảnh đưa qua: “Đây là của .”

Cố Vân Khê thản nhiên liếc , cuối cùng cũng hiểu tại cha con nhà họ Mạc cô bằng ánh mắt kỳ quái như . Cô quả thật giống phụ nữ trong ảnh, nhưng thì ?

“Dịu dàng, xinh , đúng là một vợ hiền .”

Cô nhận xét một câu, giọng điệu bình thản, mang chút tình cảm nào.

Mạc Thừa Ân nhịn cô thêm nữa. Người bình thường khi thấy một giống đến trong ảnh, chắc chắn sẽ kích động, nhưng cô bé thì ? Đứa trẻ đơn giản.

“Bà yêu nhất cả đời.” Mạc Thừa Ân lộ vẻ hoài niệm. “Cây lặng mà gió chẳng ngừng, con nuôi mà cha còn, haizz.”

“Ồ.” Cố Vân Khê đáp hờ hững, đúng kiểu thái độ với lạ. “Tiếc thật.”

Miệng cô tiếc, nhưng tay vẫn thong thả ăn miếng bánh sữa.

Mạc Thừa Ân ngẩn cô, vẻ mặt buồn vui khó đoán.

Đứa trẻ lẽ thừa hưởng sự lạnh lùng và nội tâm kiềm chế của ông.

“Cháu là cháu gái của Mạc Thừa Ân , về nhà , sẽ bù đắp cho cháu gấp bội.”

Ông cụ Tề sặc cả . Trời đất, sự thật đến đột ngột kịp đề phòng thế . Anh em nhà họ Cố nhà họ Mạc, tin tức quá chấn động. Ông bỗng dưng chút ghen tị với Mạc Thừa Ân, đứa cháu ưu tú như .

Cố Vân Khê ngẩng đầu liếc Mạc Thừa Ân, ánh mắt thờ ơ vô cùng. Ông nội? Nói nhẹ nhàng thật. “Về gì? Kế thừa Mạc thị ?”

, ông chỉ cảm xúc đổi với cô, là vì ngoại hình cô quá giống ông yêu quý. đối với các chị của cô, ông chẳng thèm lấy một cái.

Người đàn ông tình cảm nhạt nhẽo, sẽ vì quan hệ huyết thống mà mềm lòng, chỉ tình cảm với một vài đặc biệt, ví dụ như ruột của ông . Cũng thôi, đến con cháu lớn lên bên cạnh mà còn thể nhẫn tâm, áp dụng kiểu giáo d.ụ.c khắc nghiệt như bầy sói, huống hồ là mấy đứa cháu trai cháu gái từng chung sống, tình cảm gì?

Lời ngông cuồng của cô Mạc Tư Trung khó chịu: “Tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ nhiều thật.”

Ba em họ vì quyền thừa kế mà đấu đá đến sứt đầu mẻ trán, dĩ nhiên thích kẻ chen ngang. Dù đây là chuyện thể xảy .

Cố Vân Khê lạnh: “Còn hơn loại mắt mù, đầu óc vấn đề. À, đang Mạc Khải Hàng con trai ông đấy.”

nể nang chút nào, công kích thẳng điểm yếu của đối phương.

Mạc Tư Trung mặt tái mét: “Ta là trưởng bối của cháu.”

nhận, thì mới là trưởng bối.” Cố Vân Khê chẳng chút thiện cảm nào với nhà họ Mạc, từ xuống thiếu giáo dưỡng. “ nhận, thì ông chẳng là cái thá gì.”

Mạc Tư Trung chấp nhặt với một đứa trẻ, nhưng Cố Vân Khê thật sự quá cách chọc tức khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-133.html.]

“Cố Vân Khê, cháu còn gia giáo ?”

Xin nhé, bố cô mất sớm . Cố Vân Khê mỉa mai đáp trả: “Ông lấy tư cách gì để chuyện với ? Cha ruột của kẻ b·ắt c·óc? Hay cha ruột của gián điệp? Nói chừng ông cũng sắp đó để điều tra đấy.”

Như một gáo nước lạnh dội xuống, sắc mặt Mạc Tư Trung biến đổi mấy lượt: “Cháu… Ta mặt nó xin cháu, nó chỉ là thúc đẩy gia đình đoàn tụ…”

Việc cấp bách bây giờ là thuyết phục Cố Vân Khê rút đơn kiện.

Cố Vân Khê bỗng kêu lên một tiếng: “Trời ơi, quên mất một chuyện.”

“Ông Tề, cháu mượn điện thoại di động của ông một chút ạ?”

“Đương nhiên.” Ông cụ Tề đưa chiếc "cục gạch" qua.

Cố Vân Khê cầm chiếc điện thoại nặng trịch, chút quen, thứ nặng quá.

Cô gọi ngay tại chỗ: “Chú cảnh sát, cháu tố giác một việc. Cháu mới phát hiện Mạc Khải Hàng còn là kẻ buôn bán nội tạng . Đằng cả một đường dây chỉnh. Hắn bắt cóc chị gái cháu chính là để lấy thận, định mổ sống…”

Mọi đều biến sắc. Cố Vân Thải theo bản năng ôm chặt cánh tay cả bên cạnh, sợ c.h.ế.t khiếp.

Vẻ mặt thản nhiên của Mạc Thừa Ân cũng giữ nổi nữa. Con bé thông minh tàn nhẫn như ?

Mạc Tư Trung càng kích động hơn: “Cố Vân Khê, bậy! Mau cúp máy!”

Thư Sách

Ông chỉ , mà còn vươn tay giật điện thoại. Anh em Cố Hải Triều chắn mặt ngăn cản.

Trong phút chốc, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Mạc Thừa Ân em Cố Hải Triều kẹp chặt hai bên, tức điên lên, lệnh cho vệ sĩ: “Mau giật điện thoại của nó !”

Vài tên vệ sĩ lập tức lao về phía Cố Vân Khê. Ông cụ Tề nhíu mày, quá đáng thật, thể bắt nạt một cô gái nhỏ như ?

Ông giơ tay lên, vệ sĩ của ông hai lời liền tiến lên ngăn cản, hai bên giằng co .

Bỗng nhiên, một tên vệ sĩ lặng lẽ tiếp cận Cố Vân Khê từ phía , vươn tay về phía cô.

Cố Vân Thải phát hiện thì muộn, vội la lên: “Em út, cẩn thận!”

Cố Vân Khê vẫn yên, chỉ chờ bàn tay vệ sĩ đến gần, cô nhẹ nhàng vung tay.

"Rầm!" Thân hình cao lớn của tên vệ sĩ ngã vật xuống đất, bất động, như thể tắt thở.

Cảnh tượng đột ngột tất cả sững sờ, đồng loạt dừng .

Mạc Tư Trung ngây Cố Vân Khê, thể tin nổi: “ Ngươi … Ngươi gì?”

Sao thể là một cô gái nhỏ bình thường ? Rốt cuộc chọc loại phiền phức gì thế ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...