lúc , giám đốc khách sạn dẫn theo nhân viên an ninh chạy tới, vội vàng đưa đất đến bệnh viện.
Cố Vân Khê tủm tỉm về phía giám đốc khách sạn: “Mọi đừng hoảng, lát nữa sẽ tự tỉnh thôi. Mọi chứng cho nhé, chỉ tự vệ thôi đấy.”
Thư Sách
Giữa khung cảnh hỗn loạn, một cô gái trẻ vẫn tươi như hoa, như thể ngoài cuộc, ảnh hưởng, vẻ bình tĩnh kỳ lạ đến đáng sợ.
Ánh mắt Mạc Thừa Ân cô cũng trở nên khác lạ. Rốt cuộc ông sinh một đứa cháu gái yêu nghiệt thế nào đây?
Biết cô bé là thiên tài , nhưng trông như sự kết hợp giữa ác quỷ và thiên tài ?
Ông cụ Tề ha hả: “Ta chứng cho cháu, là đối phương tấn công cháu .”
Ông càng thêm tán thưởng cô gái nhỏ , gặp nguy loạn, xử sự bình tĩnh, phẩm chất thật đáng quý.
đối với nhà họ Mạc mà , đây là phúc là họa?
Cố Vân Khê thong thả cầm ly nước lọc lên uống một ngụm, tươi : “Ông tại cháu quý ông ? Bởi vì ông thức thời.”
Trong đầu ông cụ Tề lóe lên một ý nghĩ, đây là đang ngầm mỉa mai nhà họ Mạc thời thế ?
Tính cách ông thích. “Ha ha ha, đó là vinh hạnh của .”
Tâm trạng Mạc Thừa Ân là phức tạp nhất. Con bé khuôn mặt giống hệt ông, nhưng tính cách giống hệt ông. Không chỉ thông minh sớm, mà còn thủ đoạn, tâm cơ. Nếu là con trai, lớn lên ở nhà họ Mạc từ nhỏ, thì đúng là thừa kế thích hợp nhất.
“Vân Khê, cháu là con gái, đừng thô lỗ như …”
“Yên tâm, cháu sẽ bẩn tay , đáng.” Cố Vân Khê mười ngón tay trắng nõn, thon dài của . “G.i.ế.c c.h.ế.t một thì gì thú vị? Sống dở c.h.ế.t dở mới vui, ?”
Đây là lời lẽ gì ? Ngay cả Mạc Tư Trung lõi đời cũng khỏi rùng . Con bé biến thái ?
“Cho nên, cháu mới gán cho Khải Hàng tội danh gián điệp?” Chắc chắn là nó ! Không còn nghi ngờ gì nữa!
Cố Vân Khê đời nào để nắm thóp: “Ông mê sảng gì ? gì năng lực đó. Mạc Khải Hàng gián điệp, kẻ buôn bán nội tạng, tội đáng đời, đáng thương hại.”
Nói năng kẽ hở, hành sự táo bạo, tràn đầy chán ghét với nhà họ Mạc. Mạc Thừa Ân nhịn thở dài.
Ông vẫn luôn cho rằng con cháu nhà đủ xuất sắc, ưu tú hơn đám con cháu ăn chơi nhà khác nhiều. khi gặp Cố Vân Khê mới phát hiện, hậu duệ ưu tú nhất của ông chính là cô gái nhỏ , kế thừa hảo thứ từ ông.
Bị một như ghi hận, mà nhà họ Mạc hậu duệ nào địch nổi, đúng là tai họa khôn lường…
“Chúng tìm một nơi yên tĩnh chuyện tử tế.”
Ngoài dự đoán của ông , Cố Vân Khê từ chối: “Được thôi.”
“A, tỉnh .”
Chỉ thấy tên vệ sĩ tỉnh , bò dậy cử động tay chân, vấn đề gì.
Giám đốc khách sạn thở phào nhẹ nhõm, án mạng là . Ông sắp xếp cho nhóm một phòng riêng yên tĩnh.
Ông cụ Tề vốn định tránh mặt, nhưng Cố Vân Khê gọi , bảo ông nhân chứng. Ông cụ Tề cũng từ chối, hơn nữa ông cũng khá tò mò.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, khí tràn ngập sự căng thẳng. Mạc Thừa Ân bình tĩnh mấy đứa trẻ. Anh em nhà họ Cố cảm nhận áp lực cực lớn. Đây là uy áp tỏa từ một ông trùm kinh doanh ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-134134.html.]
Chỉ Cố Vân Khê vẫn nghịch cái tách trong tay, thần sắc thản nhiên, ảnh hưởng. Tâm lý vững vàng đến thể tin nổi.
Mạc Thừa Ân thừa nhận, đứa cháu gái vô cùng lợi hại, quá trầm . Chưa thành niên mà tâm cơ và khí độ như , khi trưởng thành… e rằng con cháu nhà họ Mạc đều đối thủ của con bé.
Hoặc là trừ khử sớm, hoặc là tìm cách hòa giải.
Về vế , ông thấu Cố Vân Khê, dám tùy tiện hành động. Rốt cuộc, kẻ thể gài bẫy khác tội gián điệp hạng tầm thường?
Vậy chỉ còn cách chọn vế .
Ông ho nhẹ một tiếng, chủ động phá vỡ sự im lặng: “Cố Vân Khê, tại cháu cho rằng Mạc Khải Hàng lấy thận của chị cháu?”
Ánh mắt Cố Vân Khê dừng mặt ông , đó di chuyển xuống, dừng ở vị trí quả thận của ông .
“Không ông bệnh thận nặng, cần thận ? Mạc Khải Hàng vì lấy lòng ông, vì tranh giành quyền thừa kế, nên tìm đến mấy đứa trẻ nơi nương tựa để lấy thận. là kế hoạch 'một mũi tên trúng hai đích' hảo.”
Ông cụ Tề hít một khí lạnh. Làm thì quá đáng quá , thằng nhóc Mạc Khải Hàng vô liêm sỉ đó đúng là nên tống tù để cải tạo . Nếu Cố Vân Khê mạnh mẽ, mấy đứa trẻ nhà họ Cố chỉ thể mặc xâu xé.
Lấy thận của , ông dám nhận ?
Sắc mặt Mạc Tư Trung đại biến, con bé chi tiết như ?
Mạc Thừa Ân khẽ thở dài: “Cháu nhiều thật đấy. Ta đúng là bệnh thận, nhưng rõ một điều, sẽ lấy thận của các cháu. Xin em Tề đây chứng cho .”
Bị vạch trần chuyện , ông từ bỏ ý định đưa em Cố Vân Khê về nhà họ Mạc. Một khi đưa về, đó sẽ là cuộc chiến hồi kết, là mâu thuẫn vĩnh viễn thể hòa giải.
Cố Vân Khê ha hả. Mặc kệ ông thật giả, cô đều sẽ để chuyện đó xảy .
“Đương nhiên , chúng ăn của nhà họ Mạc hạt gạo nào, uống ngụm nước nào, đối với nhà họ Mạc đối với ông đều nghĩa vụ đó.”
“Nhà họ Mạc nhiều con cháu như , tin là quả thận nào phù hợp. Bọn họ ăn của Mạc gia, uống của Mạc gia, đến lúc cống hiến cho Mạc gia . Mạc Khải Hàng hiếu thảo đáng khen, mạnh mẽ đề nghị xếp vị trí đầu tiên, thành cho tấm lòng hiếu thảo của .”
Sao cơ? Thận của nhà họ Cố thì thể ? Cứ nhất quyết cướp thận của khác ?
Mạc Tư Trung khỏi sốt ruột: “Cố Vân Khê, cháu đừng quá đáng!”
Mạc Thừa Ân lặng lẽ thở dài. Ban đầu ông tin là một cô nhóc mười lăm tuổi tay, nhưng bây giờ ông tin .
“Cháu thế nào mới chịu buông tha cho Mạc Khải Hàng?”
Cố Vân Khê tỏ vẻ ngơ ngác: “Ông đang gì ? Sao cháu hiểu?”
Buông tha ? Sao thể? Chờ ngóc đầu dậy trả thù ? Phải chặt đứt đường lui của chứ.