" , là của !" Gã đồng bọn hùng hồn tuyên bố, đầu chuyện thất đức nên nhanh lấy bình tĩnh.
Chiếc vali chẳng ghi tên, gã là của thì ai mà cãi ?
Nhân viên tàu cũng ngốc: "Tại nó cứ kêu mãi thế? Anh tắt nó ."
"Chuyện ..." Đầu óc gã đồng bọn nhanh như chong chóng, cái khó ló cái khôn. " cẩn thận để một món đồ chơi kêu ở bên trong, là đồ chơi mua cho con trai."
Còn về việc tắt nó như thế nào, gã lảng tránh .
Cố Vân Khê tủm tỉm, chống cằm : "Vậy lấy cho xem thử ."
Gã đồng bọn vênh cổ lên cãi: "Tại lời một con nhóc ranh như cô?"
Gã diễn cũng trò đấy, nhưng vấn đề là tiếng còi cảnh sát c.h.ế.t tiệt cứ inh ỏi bên tai, khiến cho ai nấy đều thấy bất an.
Tề Thiệu lạnh nhạt : "Anh mở chiếc vali ."
Gã đồng bọn vẻ ngạo mạn: "Ha hả, đây là chuyện nực nhất từng . Đây là chiếc vali cao cấp do họ hàng nước ngoài tặng , sang trọng lắm đấy..."
Nhân viên tàu một tay nắm lấy cánh tay gã: "Đi, đến phòng nhân viên."
Gã đồng bọn sức giãy giụa nhưng thoát khỏi sự kìm kẹp của mấy , chỉ thể liều mạng nháy mắt hiệu cầu cứu đồng bọn xung quanh.
Thư Sách
thời khắc mấu chốt , ai dám nhảy chứ?
Chị Lý cứ thế trơ mắt đồng bọn kéo mà dám nhúc nhích.
Chị cảm giác rõ ràng hai ánh mắt đang khóa chặt . Ngẩng đầu lên, thì là Tề Thiệu và Cố Vân Khê.
Biểu cảm của hai vô cùng giống , như , phảng phất như đang xem một trò hề, như thể tất cả đều trong tầm kiểm soát.
Đáy lòng chị dâng lên một luồng khí lạnh, một dự cảm lành ập đến một cách khó hiểu.
Hình như đụng thứ dữ .
, điều kỳ lạ là hai họ đều vạch mặt chị , mà chỉ lướt qua bên cạnh mỉm .
Chị hiểu thâm ý của họ, nhưng vẫn dọa cho sợ. Cặp đôi thiếu niên thiếu nữ thật quá kỳ quái.
Đến phòng nhân viên, trưởng tàu trực tiếp yêu cầu mở vali để kiểm tra.
Gã đồng bọn chần chừ một chút. Gã bên trong là thứ gì, nhưng chắc chắn là quý giá, nếu hai cái đầu đất căng thẳng như .
Tiền bạc nên để lộ ngoài, mấy nhân viên thấy chắc chắn sẽ truy hỏi, để cho qua chuyện đây?
"Anh mở ? Vậy thì để ."
Trưởng tàu tự tay, xổm xuống. Gã đồng bọn thấy thì căng thẳng, định lao lên ngăn cản nhưng các nhân viên khác giữ .
Gã ngơ ngác trưởng tàu kéo lớp vỏ ngoài , để lộ vali bên trong.
Trưởng tàu kinh ngạc thốt lên: "Ủa, đây là vali khóa ? Hàng nước ngoài ? Mật khẩu là bao nhiêu?"
Ông việc tàu mấy chục năm, kiến thức sâu rộng, gặp ít chuyện kỳ lạ.
Gã đồng bọn nào : "... quên mất ."
Cố Vân Khê khẽ mỉm : "Đây là khóa kiểu đĩa xoay, tổng cộng ba vòng . Mỗi vòng sẽ một rãnh lõm, trục trung tâm của khóa các răng cưa lồi ..." (1)
Cô giải thích sơ qua nguyên lý, khiến tất cả mà ngây , trông vẻ chuyên nghiệp lắm nhưng chẳng ai hiểu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-60.html.]
"Loại khóa là do chính tay cháu thiết kế, thị trường chắc là bán . Trộm thứ gì trộm, cứ nhằm cháu? Đồ của cháu , IQ cao thì giải ."
Gã đồng bọn tức đến đỏ cả mặt. Trời, còn dám sỉ nhục ! Chỗ nào mà IQ cao chứ? Coi thường quá!
"Cô bậy! Cô tưởng cô là ai hả? Soi gương , một con nhóc vắt mũi sạch mà cũng khoác lác!"
Cố Vân Khê lười biếng liếc gã một cái: "Từ trái sang , 387, đó là mật khẩu."
Trưởng tàu thử theo lời cô , quả nhiên, "cạch" một tiếng, khóa mở.
Gã đồng bọn mặt mày xanh mét: "Là con bé đó lén !"
Tề Thiệu lạnh lùng hỏi một câu: "Anh thề là từng đến gần cô ?"
Gã đồng bọn: "..."
"Là con bé đó mèo mù vớ cá rán thôi."
Gã vẫn còn cố cãi, nhưng định là thất bại.
"Chú tiếp viên, cháu tên là Cố Vân Khê, 'vân' trong 'đám mây', 'khê' trong 'dòng suối'."
Nhân viên công tác chút m.ô.n.g lung, tại cho họ điều ?
Vali mở , bên trong là từng gói nhỏ bọc bằng giấy báo, xếp ngay ngắn, ám ảnh cưỡng chế cũng thấy thoải mái.
Còn hai cọc tiền mặt, chắc hai mươi nghìn.
Bên cạnh còn mấy cuốn sách. Trưởng tàu nhặt cuốn sách cùng lên, là cuốn "Thiên công khai vật". Mở trang đầu , đó ba chữ: Cố Vân Khê.
Ông cuối cùng cũng hiểu dụng ý của việc Cố Vân Khê báo tên họ. "Là sách của cháu."
"Dạ ạ."
Bằng chứng như núi, tất cả đều dùng sự thật để chuyện.
Gã đồng bọn ngã quỵ xuống sàn. Mẹ kiếp, thời buổi ăn trộm cũng cần đến IQ ? Khó sống quá!
Gã tức giận gầm lên: "Các rốt cuộc là ai?"
"Đây là thẻ sinh viên của ." Tề Thiệu đưa một tấm giấy chứng nhận.
Mọi kỹ , trời ạ, ngờ là sinh viên đang theo học lớp dành cho thiếu niên tài năng của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.
Mọi khỏi vô cùng kính nể. Người Hoa trời sinh thiện cảm với những đứa trẻ học giỏi, đặc biệt là đối với những thiếu niên thiên tài như thế càng thêm yêu mến.
lúc , Cố Vân Khê giơ tay lên, lớn tiếng : "Chú tiếp viên, cháu tố cáo! Trên tàu kẻ buôn và cả âm mưu g.i.ế.c !"
Âm mưu g.i.ế.c ? Có án mạng ư? Mọi đều căng thẳng lên, đây chính là tội lớn.
Chị Lý trộn trong đám đông, tim treo lơ lửng.
Bên tai ngừng truyền đến tiếng của hành khách: "Cái vali kêu nhỉ? Thần kỳ quá, cũng một cái, mua ở ."
" cũng , như ở tàu sẽ trộm nữa."
"Anh xem, ai mới là chủ nhân của chiếc vali?"
"Còn ? Chắc chắn là cô bé ."
"Tại chắc chắn như ?"
"Cô bé cử chỉ tự nhiên, phóng khoáng, ánh mắt trong sáng. Còn gã đàn ông thì thề thốt, biến sắc, là chột ."
Nghe những lời , tâm trạng của chị Lý càng thêm tồi tệ. Hôm nay quân bất lợi, thật là xui xẻo.
(1) Chú thích của tác giả: Đây là thông tin tham khảo từ Bách khoa thư.