Với những nạn nhân  mà , ngôi nhà  gắn bó cả nửa đời   cuốn trôi  chỉ  nghĩa là mất  tổ ấm bao năm, mà điều đáng sợ hơn là dù đợi  đến lúc mưa tạnh, lũ rút thì họ cũng  chẳng còn nhà để về.
Xây một ngôi nhà, mua sắm đồ đạc vật dụng đều là một khoản chi phí khổng lồ. Với những  dân lao động bình thường mà , họ     kham nổi chi phí .
Họ   khả năng   tương lai, chẳng thể    sẽ  nhà hảo tâm quyên góp, cũng   chính phủ  hỗ trợ tiền bạc để sửa nhà giúp   . Vì  lúc  họ  hoảng sợ  lo lắng, tiếng  ai oán, thê lương vọng khắp nơi.
Thẩm Thiên Ân lập tức nắm bắt cơ hội tuyệt vời , quyết định dùng giá rẻ mạt nhất để thuê những  đang thất thần  tìm  giúp cô.
Từ lúc bắt đầu mưa lớn đến khi công tác cứu trợ kết thúc,    mất mấy ngày trời. Tuy huyện Ninh Bình  lớn, nhưng Thẩm Thiên Ân chỉ  một , tìm   lúc  chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Cô cần   giúp đỡ.
Trong tay cô  tiền, nhưng hai nghìn tệ  là  tiền cô   đánh cược lớn mới  . Nó  chỉ dùng để thuê , mua vật tư cứu trợ, chăm sóc Hoắc Đình, mà  nhất là cuối cùng còn dư  chút ít  của riêng cho cô.
Không  tiền riêng khiến cô cảm thấy bất an vô cùng, tiết kiệm  một khoản là  nhất.
Những    trơ mắt  nhà  biến mất,  đầu    Thẩm Thiên Ân  bỏ tiền thuê họ.
Tuy tiền công đưa   hậu hĩnh, nhưng cả ngày chỉ cần giúp cô tìm một  đàn ông,  còn  trả lương theo ngày, thế nên  ít  lập tức xiêu lòng.
Mưa lớn kéo dài từ sáng đến chiều, cả huyện Ninh Bình đều chìm trong biển nước.
Khu vực gần nhà ga, ngoài bến xe khách và ga xe lửa vẫn còn nguyên vẹn, nhà dân thiệt hại nặng nề   kể xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-154.html.]
Mèo Dịch Truyện
Rời khỏi khu vực nhà ga, tiến về phía trung tâm huyện lỵ, tuy địa thế ở đây cao hơn nhà ga một chút nhưng cũng  ngập lụt tương tự, chỉ khác ở chỗ nước ngập một tầng lầu  ngập hai tầng lầu mà thôi.
Dòng nước lũ cuộn trào, mang theo đủ thứ tạp nham từ nước thải, bùn đất, đồ đạc, rác rưởi đến cả xác động vật, nhấn chìm  bộ huyện Ninh Bình. Cả vùng mất điện, vô   dân mắc kẹt  nóc nhà.
Cũng trong lúc đó, một nhóm nhỏ những   Thẩm Thiên Ân thuê mướn, bắt đầu ráo riết tìm kiếm khắp huyện.
Mỗi ngày Hoắc Đình   tìm thấy là một ngày Thẩm Thiên Ân  chi tiền thuê . Cô  hiểu rõ điều đó, và những   thuê cũng    . Để thúc đẩy hiệu quả và tránh sự lơ là, Thẩm Thiên Ân quyết định tự  theo sát.
Kế hoạch của cô  tưởng chừng  hảo, nhưng khi đối mặt với khung cảnh lũ lụt tàn khốc, Thẩm Thiên Ân mới nhận   chuyện khó khăn hơn  hình dung  nhiều. Bình thường, việc tìm  ở huyện Ninh Bình  chẳng dễ, nay  thảm họa, nó quả thực khó như mò kim đáy bể.
Bận rộn cả ngày trời, Thẩm Thiên Ân cảm thấy kiệt sức. Thế nhưng, cô   những   chút tin tức nào về Hoắc Đình, mà ngay cả dấu vết của  nhà họ Tô cũng bặt vô âm tín.
Chưa hết, điều khiến cô  phẫn nộ hơn cả là trong quá trình tìm kiếm, dù  cố gắng cẩn thận, nhưng việc lùng sục giữa một huyện ngập lụt  mưa lớn khiến cô   chỉ đầm đìa mồ hôi mà còn dính đầy thứ bẩn thỉu. Nào là nước mưa, nước bùn, bụi bặm từ những căn nhà sập đổ. Thậm chí  lúc, cô  còn sơ ý giẫm  xác động vật, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Nói gì đến việc giữ gìn dáng vẻ xinh , thanh nhã, giữ cho khuôn mặt sạch sẽ  là may mắn lắm .
Khi trời sắp tối, Thẩm Thiên Ân  trở  khu vực gần nhà ga. Dù  thì nhà ga xe lửa và bến xe khách đều tập trung ở đây, lượng  qua  cũng đông đúc nhất. Là một cô gái,  mang theo nhiều tiền mặt, chắc chắn cô  sẽ  kẻ gian nhòm ngó nếu  một , hậu quả khó lường. Đứng giữa đám đông,  chỉ dễ tìm  hơn mà còn an  hơn nhiều.
Lúc , Thẩm Thiên Ân   báo cáo từ những   thuê,   lượt thanh toán tiền công cho họ. Ngày đầu tiên trả tiền sòng phẳng, dứt khoát như  mới mong ngày hôm   thêm nhiều  đến giúp đỡ cô .
Mãi mới thanh toán gần xong, đúng lúc , phía  bỗng vang lên một trận ồn ào. Thẩm Thiên Ân ngẩng đầu  theo tiếng động, liền thấy một đám  đang đổ dồn về phía  cách đó  xa.
Trời  tối, cả huyện mất điện,   chỉ  thể soi đường bằng đèn pin. Trong ánh sáng lờ mờ, Thẩm Thiên Ân chỉ thấy những cái đầu  chen chúc, dường như  cả già trẻ trai gái, nhưng    rõ  xảy  chuyện gì.
"Có chuyện gì ? Nhà ga xe lửa  hành khách mới đến ?" Thẩm Thiên Ân vội hỏi, thầm nghĩ, tìm cả ngày  thấy Hoắc Đình và  nhà họ Tô, chẳng lẽ giờ họ mới  đến nơi?