Bác sĩ Tôn đến đây, định kể về những chuyện liên quan đến Thẩm Huệ Huệ trong ngày hôm nay.
Bạch Khải Trí lạnh lùng cắt ngang lời ông, ngẩng đầu thẳng ông: “Ông đang định về Chí Vũ ? Tình hình hôm nay, thằng bé kể bộ cho . Sau , ông vẫn nên giữ cách với hai đó một chút thì hơn.”
Bác sĩ Tôn , mấy lời định thốt liền nghẹn ứ nơi cổ họng. Dưới cái chăm chú của Bạch Khải Trí, bác sĩ Tôn đành đáp: "Năm nay Thẩm Huệ Huệ mười lăm tuổi, đang độ tuổi học cấp ba, chỉ thấy cô bé đang một ngôi trường tử tế để theo học..."
"Con bé thể trường F, là tự nó từ chối." Bạch Khải Trí , giọng điệu kiên quyết: "Chí Vũ đang dốc sức học hành ở trường A, chỉ còn một năm nữa là thi đại học , nhất đừng để bất cứ ai xáo trộn việc học của thằng bé."
Bác sĩ Tôn còn nhắc về thành tích xuất sắc của Thẩm Huệ Huệ, ngay đó, bên ngoài cánh cửa chợt vọng đến tiếng động.
"Phu nhân, bác sĩ Tôn và đang chuyện, cứ để bưng nóng là ạ."
Tiếp đó, giọng của Bạch lão phu nhân từ ngoài cửa vọng , đầy vẻ ân cần: "Đây là mới thu hoạch năm nay, khâu pha đòi hỏi sự tỉ mỉ, công phu, là để tự , cô cứ nghỉ ngơi ."
Bạch Khải Trí thấy lời vợ, lập tức dậy mở cửa.
Khi thấy vợ đang cầm tách và ấm , sắc mặt Bạch Khải Trí biến đổi, ông vội vàng đỡ lấy, ánh mắt thoáng lộ vẻ căng thẳng.
Sau khi đặt đồ vật xuống, Bạch Khải Trí nhanh chóng , cẩn thận đỡ Bạch lão phu nhân xuống ghế.
" tự , cần ông đỡ." Bạch lão phu nhân , khẽ gạt tay ông.
Bạch Khải Trí thấy vợ gạt tay thì cố chấp nữa. Ông lấy chiếc đệm lót bên cạnh trải lên ghế. Mãi đến khi bà cụ an tọa vững vàng ghế, ông rót hỏi: "Sao bà qua đây lúc ?"
Bạch lão phu nhân mở khối ép , cắt nghiền ân cần : "Trà mới đấy, ông nếm thử cùng xem ."
Nói , bà còn ngẩng đầu với bác sĩ Tôn: "Bác sĩ Tôn cũng ở đây , cùng uống nhé. Vừa hai bàn luận chuyện học gì đó, là chuyện thi đại học của Chí Vũ ?"
Bạch Khải Trí bên cạnh vợ giúp bà chuẩn theo thói quen. Lúc thì vội vàng liếc bác sĩ Tôn, hiệu bằng ánh mắt nên nhiều lời.
Bác sĩ Tôn vốn nhiều, là bác sĩ, hiểu rõ nhất tình trạng của Bạch lão phu nhân nên tự nhiên sẽ nhiều lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-297.html.]
Bạch lão phu nhân thấy hai họ gì, lập tức , giọng hờn dỗi: "Có chuyện giấu ? Khổ nỗi từ lâu ."
Sắc mặt Bạch Khải Trí biến sắc , tách tay suýt chút nữa đổ nghiêng.
Sau đó Bạch lão phu nhân tiếp: "Trường A cạnh tranh khốc liệt, thành tích của Chí Vũ chỉ xếp hạng mười gì đó, đúng là một vị trí lưng chừng, mấy an . Thằng bé cũng lo lắng khôn nguôi, với từ lâu . Không giống như các , chuyện gì cũng đều giấu ."
Bạch Khải Trí mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông nhanh chóng sực tỉnh: "Chí Vũ với bà những chuyện từ lúc nào?"
"Chính là hôm tiệc mừng thọ của ông đó, thằng bé thấy , vì nhớ nên gọi điện thoại..." Bạch lão phu nhân đột nhiên nhớ điều gì đó, ngẩng đầu Bạch Khải Trí.
Thấy sắc mặt Bạch Khải Trí khác thường, Bạch lão phu nhân nhất thời cũng chột .
Kể từ khi bệnh, Bạch Khải Trí cho phép bà tiếp xúc quá nhiều với bên ngoài, tránh kích động ảnh hưởng đến sức khỏe.
Ngày thường Bạch lão phu nhân thích thưởng vẽ tranh, cũng thể an nhiên tự tại với những thú vui tao nhã .
Bà Bạch Khải Trí là vì cho , nên phần lớn thời gian đều ở nhà.
ở nhà thời gian quá lâu, khó tránh khỏi đôi lúc ngoài tản bộ, hít thở khí trời. Vì hôm tiệc mừng thọ bà giấu Bạch Khải Trí lén lút đến Chức Tinh Viên.
Ai mà ngờ , còn đến nơi suýt thì xảy chuyện.
May mà gặp bụng cứu bà , nếu e là về .
Vì Bạch Khải Trí lo lắng, chuyện Bạch lão phu nhân dặn dò tài xế giữ kín bí mật.
Cảm giác lừa dối chồng hề dễ chịu, Bạch lão phu nhân cũng dối, chỉ sợ thêm nữa sẽ lộ tẩy. Bà vội vàng chuyển chủ đề: "À đúng , gần đây một phòng tranh khai trương, bên Học viện Mỹ thuật mời đến xem. Bác sĩ Tôn, với sức khỏe của thì thể ngoài một chuyến ?"
Mèo Dịch Truyện
Bạch lão phu nhân đang nghĩ đến chuyện lén ngoài hôm tiệc mừng thọ, còn trong lòng Bạch Khải Trí và bác sĩ Tôn thì khỏi nghĩ đến hình ảnh của con Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ.
Hai cũng sợ Bạch lão phu nhân bộ sự thật phũ phàng. Lúc thấy bà chủ động chuyển chủ đề, bác sĩ Tôn lập tức tiếp lời.