"Nói gì thế chứ! Sao em cơ chứ? Em là cô bé lợi hại nhất mà chị từng gặp đấy!" Khác với phản ứng của những khác, bác sĩ Giang tin tưởng tuyệt đối Thẩm Huệ Huệ, lập tức bật thốt.
Dứt lời, bác sĩ Giang chợt nhớ đến bầu khí phần kỳ lạ khi đến đây, nên kìm hỏi: "Kỳ thi hôm nay kết thúc , nên về nhà nghỉ ngơi ? Vừa nãy tụ tập ở đây để gì thế?"
Lời của bác sĩ Giang lập tức kéo sự chú ý của trở về.
Trước khi bác sĩ Giang xuất hiện, đang gì?
Tất cả học sinh đều lộ rõ vẻ mặt ủ rũ, chỉ Thẩm Huệ Huệ dịu dàng mỉm trấn an Tú Phân. Ngô Phương Phương cô thuận mắt, bèn bóng gió chỉ trích Thẩm Huệ Huệ rõ ràng thi cố tình dối là bài thuận lợi, gây ảnh hưởng đến tâm lý của các thí sinh xung quanh.
Để chứng thực suy đoán của , Ngô Phương Phương còn tiết lộ sự thật rằng Thẩm Huệ Huệ từ nông thôn nhảy lớp lên thành phố học lớp 12, nhằm chứng minh cô hề năng lực để thi .
Ai cũng hiểu sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị, cũng như độ khó của việc thi nhảy lớp, vì suýt nữa tin lời Ngô Phương Phương, cảm thấy cô bé Thẩm Huệ Huệ đang che giấu ý đồ xa.
Ngay lúc , bác sĩ Giang xuất hiện, thẳng thắn chỉ Thẩm Huệ Huệ từng tham gia công tác cứu trợ ở huyện Ninh Bình.
Đó là công tác cứu trợ thiên tai mưa lũ, một việc liên quan đến tính mạng con !
Thời điểm tham gia cứu trợ ở huyện Ninh Bình, Thẩm Huệ Huệ thậm chí còn nhỏ hơn bây giờ một tuổi!
So với trận mưa lũ kinh hoàng ở huyện Ninh Bình, việc nhảy lớp thi đại học quả thực là chuyện nhỏ, đáng để nhắc đến.
Dù phận của Thẩm Huệ Huệ là một học sinh, việc em phát huy năng lực con đường học tập của vẫn trong giới hạn bình thường.
còn nhỏ tuổi như mà thể dũng cảm tham gia cứu trợ, đó quả thực là một điều vô cùng đáng nể.
Nghe bác sĩ Giang kể rằng cô bé cứu xong liền rời ngay, ngay cả phóng viên phỏng vấn cũng thể tìm thấy. Nếu hôm nay tình cờ gặp , chẳng ai Thẩm Huệ Huệ từng đóng góp lớn lao như ở huyện Ninh Bình.
Một như còn cần cố ý dối để gây ảnh hưởng đến tâm lý khác ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Ngô Phương Phương.
Hiểu rõ tình hình của Thẩm Huệ Huệ đến , thể thấy Ngô Phương Phương và Thẩm Huệ Huệ là quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-344.html.]
Tuổi tác lớn như thế mà còn mở miệng đặt điều cho một cô bé, trong bụng chứa đầy ý đồ xa, thật đúng là trơ trẽn!
Vừa nghĩ đến một cô bé xả cứu , thành tích học tập đến thế mà suýt hãm hại, ít Ngô Phương Phương bằng ánh mắt chán ghét tột độ.
Ngô Phương Phương nào ngờ rằng đang dở thì đột nhiên xuất hiện một bác sĩ Giang, còn đào một chuyện cũ chấn động như .
Ngô Phương Phương là tỉnh Nam, đương nhiên cũng từng qua chuyện mưa lũ ở huyện Ninh Bình.
Trận mưa lũ đó cướp sinh mạng của ít , đến tận bây giờ huyện Ninh Bình vẫn hồi phục . Chuyện chính là nỗi đau âm ỉ trong lòng của thể dân tỉnh Nam.
Tất cả những chuyện liên quan đến mưa lũ huyện Ninh Bình đều đề cập cẩn thận, dè dặt, lỡ mồm lỡ miệng một chút thôi cũng thể dân mắng chửi thậm tệ.
Mà Thẩm Huệ Huệ chính là nữ hùng thầm lặng trong trận mưa lũ .
Bị bằng ánh mắt chán ghét như , mặt Ngô Phương Phương lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch.
Bà đang vắt óc suy nghĩ xem lúc chuyện Tú Phân cặp kè với ông già còn tác dụng .
Ngay đó, phụ học sinh bên cạnh khẽ thì thầm mấy câu gì đó.
Phóng viên thì nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc xung quanh: "Có ác ý đặt điều ư? Là ai ?"
Phụ học sinh giơ tay chỉ thẳng về phía Ngô Phương Phương.
Tim Ngô Phương Phương giật thót, chẳng còn tâm trí mà đối đầu với Tú Phân nữa. Bà vội vàng xoay chạy biến mất dạng, chỉ sợ phóng viên và nhiếp ảnh gia chụp . Lỡ như vì chuyện mà lên ti vi, bà thật sự còn mặt mũi nào mà gặp gỡ khác nữa!
Mèo Dịch Truyện
Ngô Phương Phương chạy , những hóng chuyện cũng lục tục tản . Dù hôm nay mới là ngày thi đại học đầu tiên, đó vẫn còn hai ngày "chiến đấu" với môn thi nữa. Xem náo nhiệt cũng đủ , vẫn nên tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi để lấy sức.
Thẩm Huệ Huệ và bác sĩ Giang trò chuyện đơn giản mấy câu. Thấy trời còn sớm, cô nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt chị .
Trên đường về, nghĩ đến bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của Ngô Phương Phương nãy, đều cảm thấy buồn , chỉ riêng hiệu trưởng Chung là vẫn im lặng một lời.
Người ngày thường nhiều nhất bỗng nhiên yên lặng lạ thường, bộ dạng hồn vía lên mây của hiệu trưởng Chung, chủ nhiệm Trần kìm hỏi: "Hiệu trưởng, hiệu trưởng Chung?"