Bạch Họa  thấy Thẩm Huệ Huệ hiểu lầm ý cô, kích động lắc đầu nguầy nguậy. Thậm chí cô  còn cố gắng  thẳng dậy để giải thích.
Khổ nỗi cổ họng cô   thương,    thể thốt nên lời, chỉ phát  những âm thanh khàn đục,  rõ chữ.
"Chị đồng ý  ạ?" Thẩm Huệ Huệ  Bạch Họa đang kích động  mặt, hỏi khẽ.
Bạch Họa gật đầu lia lịa.
"Tốt quá !" Thẩm Huệ Huệ  tươi, lập tức  dậy kéo vị bác sĩ  gần đó , để ông  tạm thời  thế vị trí của cô,  chắn tầm mắt của Bạch Họa khỏi chiếc gương.
Sau đó, Thẩm Huệ Huệ  đến góc phòng bệnh phía bên , lấy quyển sổ và bộ bút vẽ  đặt gọn gàng ở đó.
Cô mở vài trang đầu của sổ vẽ, chỉ để lộ  một trang giấy trắng tinh,    bên giường bệnh, đưa cho Bạch Họa.
Bạch Họa   thấy giấy bút, ánh mắt lập tức sáng bừng,  thu hút  .
Trong khi Bạch Họa đang nhận lấy, tay  của Thẩm Huệ Huệ vòng   lưng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa trượt của phòng vệ sinh .
Hành động của cô  thể qua mắt Bạch Họa, nhưng  thể lọt qua mắt những  khác trong phòng bệnh.
Kỷ Thư Hoa hôm nay mới đến bệnh viện, tạm thời  hiểu  ý đồ của Thẩm Huệ Huệ.
Ngược , các bác sĩ và nhân viên y tế dù  cũng là những   chuyên môn,  khi xem xong hành động của Thẩm Huệ Huệ thì liền hiểu  vấn đề.
Sau khi tỉnh , Bạch Họa lập tức  quanh phòng bệnh,   để  đám  họ, mà là để tìm kiếm những bức tranh của .
Cái gọi là 'kỷ tử', chính là tấm gương.
Khi ánh mắt dừng   chiếc gương,  thấy hình ảnh tiều tụy, thảm hại của chính  phản chiếu trong đó, Bạch Họa lập tức phát điên.
Cũng chính vì , Bạch Họa xưa nay vốn luôn hành xử điên loạn, hôm nay  trái ngược   với ngày thường, sự chú ý của cô  cứ vô thức hướng về phía Thẩm Huệ Huệ.
Không  vì Thẩm Huệ Huệ  vẻ ngoài giống Kỷ Thư Hoa.
Mà Bạch Họa đang, qua Thẩm Huệ Huệ,  thấy chính bản   của những năm tháng  qua!
Sau khi nhận  điều , bác sĩ chỉ cảm thấy vô  thông tin dồn dập ập đến trong tâm trí.
Khi   Thẩm Huệ Huệ, ánh mắt của bác sĩ   đổi  .
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-388.html.]
"Đây mới chỉ là một cô bé  thành niên thôi mà,  đầu tiên đến bệnh viện   trực giác nhạy bén đến  ?"
"Quả thực là tố chất trời sinh để theo những ngành nghề đặc thù như cảnh sát, bác sĩ."
"Hơn nữa, cô bé  còn học nhảy lớp, chứng tỏ thành tích học tập cũng vô cùng xuất sắc."
"Một cô bé như ,  vẻ ngoài  giống  nhà họ Bạch đến thế mà   mang họ Bạch, cũng  mang họ Kỷ,  mang họ Thẩm chẳng liên quan chút nào?"
Trong lòng bác sĩ dấy lên vô  nghi hoặc.   việc ở bệnh viện nhiều năm, ông  cũng từng chứng kiến muôn hình vạn trạng gia đình, sớm  chẳng còn thấy lạ lùng nữa .
Những suy nghĩ  của ông  đều diễn  thầm kín trong nội tâm,  mặt thì  hề biểu lộ  ngoài.
Thấy Thẩm Huệ Huệ  giao tiếp thành công mỹ mãn với Bạch Họa, bác sĩ  còn  bên cạnh với dụng cụ y tế gây cản trở nữa, mà dẫn nhân viên y tế lặng lẽ lui  ngoài để nhường   gian riêng tư của phòng bệnh và Bạch Họa cho Thẩm Huệ Huệ.
Lúc , Bạch Họa  nhận lấy giấy và bút. Thấy Thẩm Huệ Huệ  bên cạnh mỉm  ngọt ngào với cô, Bạch Họa cũng  kìm  mà nở nụ ,  đó cầm bút lên, sẵn sàng để vẽ.
Tuy nhiên, nét vẽ đầu tiên  lệch .
Trầm cảm nhiều năm, cơ thể cô  sớm   dày vò đến mức gầy trơ cả xương, huống hồ cổ tay còn mang vết thương.
Với tình trạng hiện tại của cô , cầm  bút  là một nỗ lực lớn ,    đủ lực cổ tay để thực hiện những nét vẽ tinh tế.
Nhìn những đường nét xiêu vẹo  giấy, sắc mặt Bạch Họa lập tức biến đổi, cô   một  nữa cầm bút vẽ tiếp.
Nét thứ hai thậm chí còn xiêu vẹo hơn nét đầu tiên!
Hơi thở của Bạch Họa trở nên gấp gáp, ngón tay siết chặt cây bút, cô   vẽ nét thứ ba,  thứ tư...
Thấy những đường nét méo mó xuất hiện  tờ giấy trắng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, tờ giấy  sẽ  trở thành một mớ hỗn độn như những tờ giấy vẽ  đó.
Thẩm Huệ Huệ lập tức lên tiếng: "Ngồi thế  mệt quá chị Bạch Họa , em đổi tư thế khác một chút   ạ?"
Bạch Họa giật  tỉnh khỏi dòng suy tư,  Thẩm Huệ Huệ khẽ gọi tên.
Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Thẩm Huệ Huệ đang chắp tay  vẻ xin , ngượng ngùng hỏi: "Chị ơi, em xin  nhé. Em  từng   mẫu, cũng chẳng  kinh nghiệm. Cứ liên tục đổi tư thế như thế      chị?"
"Chị..."
Thẩm Huệ Huệ tiếp lời: "Chị ơi, hình như vẽ tranh và chụp ảnh  giống  lắm. Chụp ảnh thì chỉ cần  một chốc là xong, còn vẽ tranh thì    lâu. Ngay cả chụp ảnh em cũng chẳng rành. Lần đầu tiên chụp ảnh, em sợ đến mức suýt thì hét toáng lên, còn tưởng nhiếp ảnh gia đang bắt ma nữa chứ!"
Đây là  đầu tiên Bạch Họa   kiểu  chuyện lạ lùng , lời của Thẩm Huệ Huệ lập tức thu hút  bộ sự chú ý của cô. Bạch Họa bèn  lên giấy: [Sao em  nghĩ nhiếp ảnh gia bắt ma ?]