Bốn ngày ròng rã  ngừng nghỉ  hành trình, vẻ mệt mỏi hằn rõ  gương mặt từng .
Đặc biệt là Diêu Linh, cô  cảm thấy vô cùng khó chịu với cái lạnh ẩm ướt cứ bám riết lấy , như thể lúc nào cũng đang khoác lên  bộ quần áo sũng nước.
Ban đầu cô còn gắng gượng chịu đựng, nhưng khi độ cao ngày càng tăng, độ ẩm càng lớn, nhiệt độ càng giảm sâu, cuối cùng cô cũng  thể cầm cự thêm  nữa.
"Có hai ngã rẽ, một bên dẫn đến tỉnh Tây, giao thông  thuận tiện. Thôn Nhai Tử chắc chắn  thể ở hướng ,  thì chỉ  thể  về phía biên giới thôi." Diêu Linh  xem bản đồ   với Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ: "Trên bản đồ  đánh dấu thôn Nhai Tử. Bây giờ chúng  đang ở khu vực giáp ranh giữa tỉnh Nam, tỉnh Tây và biên giới. Khu dân cư duy nhất  con đường  là thị trấn phía ,  lẽ thôn Nhai Tử thuộc phạm vi quản lý của thị trấn ."
Diêu Linh ngẩng lên: "Cháu định  thị trấn, mua ít quần áo và bổ sung vật tư, hai bác thấy thế nào?"
Nhìn đôi môi  tái  vì lạnh của cô, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ gật đầu tán thành.
Chiếc xe rẽ  một thị trấn nhỏ hoang vắng, hiu quạnh  gần biên giới.
Vào những năm chín mươi, ô tô vẫn là một món đồ xa xỉ, thậm chí còn quý giá hơn cả nhà cửa, huống chi  là hai chiếc xe mang biển  Kinh Đô.
Để tránh gây chú ý, Diêu Linh yêu cầu tài xế đậu xe trong một bãi đất trống ở ngoại ô thị trấn, khuất  những lùm cây rậm rạp.
Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân nghỉ ngơi  xe, còn Diêu Linh thì xuống xe, dẫn theo trợ lý cùng mấy vệ sĩ tiến  thị trấn.
Vì cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, Diêu Linh  nán  những nơi khác, mà  khi  thị trấn thì  thẳng đến cửa hàng quần áo duy nhất ở đó.
Cửa hàng quần áo tại một thị trấn nhỏ tự nhiên  thể  quy mô rộng rãi, sáng sủa như ở Kinh Đô. Bên trong cửa hàng chật hẹp, hai bên tường treo đầy quần áo cũ kỹ, trong tiệm   cửa sổ, nguồn sáng duy nhất là bóng đèn điện màu cam lờ mờ  trần nhà ở quầy thu ngân phía trong cùng.
Ánh sáng yếu ớt của bóng đèn chỉ đủ chiếu rọi vỏn vẹn một mét vuông quanh quầy.
Diêu Linh   bên trong cửa hàng tối om, cất tiếng hỏi: "Có ai ở đó ?"
Lời cô  dứt, một cái đầu đột nhiên nhô lên từ phía  quầy. Khi  thấy nhóm  của Diêu Linh,  đó đầu tiên là ngẩn ,  đó  xởi lởi: "Tiểu thư, cô  mua quần áo ?"
Tuy  tiếng phổ thông nhưng  mang giọng địa phương  nặng. May mà  đó Diêu Linh  tìm hiểu, học  một ít tiếng địa phương của tỉnh Nam nên miễn cưỡng  thể hiểu .
Cô gật đầu: "Có áo bông ?"
"Có,  chứ!" Bà chủ đáp,  đó lách  từ trong bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-403.html.]
Mãi cho đến khi bà   đến  mặt Diêu Linh, Diêu Linh mới phát hiện chủ cửa hàng quần áo   là một  phụ nữ trung niên.
Bà  để mái tóc dài chấm eo, dùng dây chun buộc đơn giản  gáy.
Do độ cao và tia cực tím mạnh, làn da của bà  rám nắng đến mức đen sạm, tím tái. Khi  toe toét, những nếp da dày  mặt và khóe môi bà  đều hằn sâu hơn.
Bà chủ quán thành thạo cầm lấy cây sào phơi quần áo: "Chắc tiểu thư là  nơi khác đến  ? Nghe giọng    tỉnh Nam, là  miền Bắc ?"
Mèo Dịch Truyện
Diêu Linh  đáp lời.
Thấy , bà chủ hiểu ý  hỏi thêm mà giơ cao cây sào, chỉ lên chỗ cao nhất : "Mấy bộ  đều là quần áo  dày dặn, tiểu thư  bộ nào?"
Trong tiệm tối om, quần áo  treo cao nên chẳng  rõ, Diêu Linh : "Lấy xuống cho  xem."
Bà chủ lập tức dùng cây sào lấy mấy bộ quần áo xuống, đưa đến  mặt Diêu Linh.
Diêu Linh đưa tay nhận lấy từng bộ, xem xét kỹ lưỡng.
Là  kế thừa của gia tộc thêu thùa, việc xem xét chất liệu vải và đường kim mũi chỉ gần như  thấm  m.á.u thịt cô.
Tuy gia công thô sơ, nhưng chất liệu vải của bộ quần áo  quả thực  tồi, Diêu Linh khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"Bao nhiêu tiền?" Diêu Linh hỏi.
Đợi một lát  thấy bà chủ đáp , cô  đầu  thì mới phát hiện bà  đang  chằm chằm  bàn tay .
Tuy học thêu từ nhỏ, nhưng dù  cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng sinh  trong gia tộc lớn, nên ngoài phần đầu ngón tay  chai sạn , cả bàn tay của Diêu Linh đều thon dài trắng nõn, móng tay hồng hào tròn trịa. Đôi bàn tay ngọc ngà  tương phản rõ rệt với chất vải đen xanh thô ráp.
Tuy bà chủ quán là một  phụ nữ, nhưng ánh mắt đó của bà  vẫn khiến Diêu Linh vô cùng khó chịu.
Cô lập tức liếc  vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý, tiến lên nhận lấy bộ quần áo trong tay Diêu Linh  trầm giọng  với bà chủ: "Bao nhiêu tiền!"
Giọng  khàn khàn của  đàn ông khiến bà chủ lập tức  hồn: "Tiểu thư đây     là con gái nhà lành da dẻ mỏng manh,  chịu  lạnh, mặc mấy bộ  là ấm nhất . Quần áo  là hàng bán chạy nhất của tiệm chúng , cả thị trấn chỉ  tiệm chúng   thôi. Ngày thường bán ba trăm tệ, thấy tiểu thư phúc hậu,  lấy một trăm rưỡi thôi."