Thêm đó, khi khởi hành, Diêu Linh chuẩn vật dụng thiết yếu đầy đủ; trong túi của mỗi đều nước uống, bánh lương khô và những thực phẩm thiết yếu khác, đủ để cầm suốt chặng đường.
Điều duy nhất khiến lo lắng lúc là tình trạng sức khỏe của Diêu Tinh.
Kể từ lúc gặp , Diêu Tinh vẫn luôn trong trạng thái hôn mê sâu, cho đến giờ vẫn tỉnh .
"Diêu Tinh sốt, tuy nhiều vết sẹo nhưng đều lên da non, lành , vết thương mới nào nhiễm trùng..." Thẩm Huệ Huệ kiểm tra kỹ lưỡng Diêu Tinh một lượt, đó sang với Tú Phân và Diêu Linh: "Nhìn bề ngoài thì thấy vấn đề gì, thể là do suy kiệt kéo dài khiến cơ thể thể tỉnh táo, cũng thể là não bộ tổn thương, nội tạng bên trong cũng ảnh hưởng... Chắc chắn đưa bà bệnh viện tuyến để thăm khám diện mới ."
Tú Phân lấy một tờ giấy thấm, thấm đẫm nước, nhẹ nhàng chấm lên môi Diêu Tinh. Không chỉ giúp ẩm đôi môi khô nẻ, bong tróc của bà, mà những giọt nước chảy theo khóe miệng khoang miệng còn thể bổ sung chút nước cho bệnh.
Diêu Linh trầm ngâm: "Bệnh viện tuyến tỉnh gần đây nhất là ở thành phố, dù xe tàu hỏa cũng mất vài ngày đường..."
"Trước tiên cứ đến bệnh viện huyện kiểm tra sơ bộ , nắm rõ tình hình tính đường tiếp." Thẩm Huệ Huệ đề nghị.
"Đành thôi." Diêu Linh thở dài một tiếng, đoạn lấy bản đồ .
Thôn Nhai Tử tọa lạc tại nơi giao thoa của ba tỉnh thành.
Xuất phát từ tỉnh Nam đến thôn Nhai Tử, tuy cách gần nhưng đường vô cùng hiểm trở, gập ghềnh. Lần , cả đoàn đoạn đường cho xóc nảy ói, khỏe mạnh bình thường cũng suýt chịu nổi, huống hồ xe lúc Diêu Tinh đang bệnh nặng, chắc chắn họ thể con đường thêm nữa.
Phần lớn dãy núi phía thôn Nhai Tử thuộc về địa giới tỉnh Tây, dân làng ở thôn Nhai Tử cũng giọng địa phương của tỉnh Tây.
tỉnh Tây vị trí hẻo lánh, cả kinh tế lẫn y tế đều kém phát triển hơn so với các tỉnh lân cận.
Quan trọng hơn cả, con đường tỉnh Tây và đường về Kinh Đô là hai ngả trái ngược ; một khi đến tỉnh Tây, việc về Kinh Đô sẽ càng thêm bất tiện.
Diêu Linh bản đồ, chần chừ một thoáng, cuối cùng chỉ tay một vị trí bản đồ: "Chúng đến đây."
Thẩm Huệ Huệ cúi kỹ, chỉ thấy ngón tay Diêu Linh dừng ở góc phía đông của dãy núi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-429.html.]
"Tỉnh Đông?"
Mèo Dịch Truyện
Ranh giới tiếp giáp giữa tỉnh Đông và thôn Nhai Tử là ngắn nhất. Từ thôn Nhai Tử tỉnh Đông, tuy đường bằng phẳng, thẳng tắp, hề gập ghềnh, nhưng dù xe chạy nhanh đến mấy cũng mất nguyên một ngày một đêm trời.
"Tỉnh Đông nhiều núi, giáp biển, những năm đầu từng hứng chịu động đất, sóng thần hoành hành, nghèo đói đến mức cơm ăn áo mặc, ít vượt biển nước ngoài kiếm sống. Mấy năm gần đây, sự chỉ đạo đúng đắn của cấp lãnh đạo, tình hình ngày một khởi sắc hơn. Hiện tại, trong ba tỉnh, kinh tế tỉnh Đông là phát triển nhất. Nơi đây nhiều thương nhân buôn bán, tư tưởng cũng cởi mở hơn, con cũng hòa nhã hơn một phần."
Diêu Linh tiếp lời: "Quan trọng nhất là trong ba tỉnh thì hệ thống y tế của tỉnh Đông là nổi trội nhất. Tuy nguồn lực y tế tập trung ở tỉnh lỵ nên bệnh viện tuyến huyện sẽ kém hơn đôi chút, nhưng dù cũng trong địa phận tỉnh Đông, chắc sẽ đến mức tăm tối như thôn Nhai Tử."
Những thông tin liên quan đến kinh tế thập niên chín mươi là vùng tối của Thẩm Huệ Huệ, đặc biệt là về tỉnh Đông.
Kiếp cô từng ghé qua đó mấy , nhưng kiếp thì từng đặt chân đến, hình dung nổi tỉnh Đông của thập niên chín mươi sẽ .
Về phương diện , nguồn thông tin của Diêu Linh phong phú hơn Thẩm Huệ Huệ nhiều, nên cô còn ý kiến nào khác, lập tức gật đầu đồng tình.
"Thôn Nhai Tử là một làng quê hẻo lánh, dân trong thôn thậm chí một chữ bẻ đôi cũng , trong bụng pháp luật, mới dẫn đến thảm cảnh như ." Thẩm Huệ Huệ thở dài: "Đa các làng quê, thị trấn đều yên bình, cho dù chuyện khuất tất, dơ bẩn nào đó thì cũng che giấu kín đáo, dám phơi bày trắng trợn. Chỉ cần chúng cẩn thận một chút thì thường sẽ vấn đề gì."
Nghĩ đến thôn Nhai Tử tăm tối, mờ mịt ánh mặt trời và cả cái thị trấn cấu kết điều sai trái với thôn đó, Diêu Linh liền khẽ nhếch mép lạnh: "Đợi chị về , chị sẽ kể chuyện cho đầu gia tộc, sớm muộn gì cũng khiến bọn chúng trả giá thích đáng!"
Thế nhưng ai ngờ rằng, đến địa phận huyện, chiếc điện thoại của đội trưởng vệ sĩ bất ngờ reo vang.
Đội trưởng vệ sĩ nhận điện thoại, trao đổi vài câu, đó đầu Diêu Linh: "Diêu tiểu thư, tìm cô ạ."
"Tìm ?" Diêu Linh phần ngạc nhiên: "Ai tìm thời khắc cơ chứ?"
"Lão phu nhân ạ." Vệ sĩ đáp, giọng đầy cung kính.
Nghe đến đó, tay Diêu Linh khẽ run lên, suýt rơi chiếc điện thoại đang cầm tay.
Chỉ vài phút đó, chiếc xe việt dã dừng cổng nhà khách huyện.
Xe dừng , cánh cửa xe lập tức mở toang. Vài nhân viên y tế mặc đồng phục trắng, động tác thành thạo, vội vàng luồn trong xe, đưa Diêu Tinh ngoài nhanh chóng chuyển bà sang bệnh viện huyện ngay gần đó.