Diêu Linh thấy bực , liền khẽ gắt: "Thôi , đừng chị bằng ánh mắt đó nữa. Chị em đang nghĩ gì. Chẳng em đang coi nhà chị là lũ hủ lậu, là cái thứ cặn bã phong kiến đúng ?"
"Chẳng lẽ đúng như ?" Thẩm Huệ Huệ đáp, giọng điệu đầy vẻ bất mãn, khó nên lời.
Thời buổi nào mà vẫn còn ca ngợi ân điển hoàng đế ban, cái gọi là vinh quang gia tộc...
Thôi thì đồ cổ kiến trúc xưa còn thể chấp nhận, những thứ đó đích thực là báu vật văn hóa hiếm .
Còn cái hình phạt 'kim vàng xuyên móng ngọc' , qua thấy mục ruỗng, ghê rợn vô cùng. Thế mà xem cái thứ quái gở là vinh quang tột bậc mà cam tâm chịu đựng ư?
"Thế gia vốn là như , những mặt thì cũng cả những góc khuất mục ruỗng." Diêu Linh giải thích: "Theo như lời truyền , hình phạt 'kim vàng xuyên móng ngọc' thuở ban đầu ghê rợn hơn nhiều. Người dùng kim thêu sắc nhọn đ.â.m kẽ móng và thịt, xuyên qua cả bề mặt móng, để chiếc kim cứ thế lủng lẳng ngón tay. Sau đó, những mảnh thủy tinh vụn sẽ đính lên vết thương, mô phỏng hình dáng của bộ móng tay giả mà các quý nhân thời xưa vẫn dùng... Mãi cho đến mấy chục năm về , bà nội bất chấp lời can ngăn, đích sửa đổi tộc quy, biến hình phạt kim châm thành dạng như bây giờ."
Diêu Linh dứt lời, chỉ Thẩm Huệ Huệ mà ngay cả Tiểu Phương cũng cô bằng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái.
Diêu Linh ngờ càng càng cho chuyện tệ hơn. Thấy vẻ mặt Tú Phân cũng thoáng chút sợ hãi, cô vội vàng chữa lời: "Đó đều là chuyện của thuở xưa , bây giờ chỉ là khẽ đ.â.m một cái thế , đau ngứa, cứ thế qua loa cho xong. Chẳng hơn nhiều ?"
"Mọi từng chứng kiến các thế gia khác thôi. Cả một bộ quy tắc truyền thừa của họ, chỗ nào phong kiến thì cực kỳ phong kiến, chỗ nào mục ruỗng thì thối nát vô cùng. Nhà họ Diêu là gia tộc sáng suốt nhất trong họ đấy!"
Thấy Thẩm Huệ Huệ vẫn trưng vẻ mặt hoài nghi, Diêu Linh sốt ruột phân bua: "Chị thật đấy! Không cần xa xôi, chỉ riêng đám của các gia tộc như nhà họ Hứa, nhà họ Lăng – những kẻ chuyên 'mò ngọc trai', 'thượng thực cục'… Sau em mà lỡ gặp thì hết sức cẩn trọng, bởi gia tộc nào cũng kinh khủng hơn gia tộc , biến thái hơn cả nhà họ Diêu bọn chị nhiều!"
"Cứ yên tâm , em sẽ chẳng bao giờ gặp họ ." Thẩm Huệ Huệ đáp, giọng chút mỉa mai.
Việc gặp gỡ một nhà họ Diêu là nhờ bao nhiêu cơ duyên trùng hợp mới tương phùng .
Với phận và bối cảnh hiện tại của bọn họ, trừ phi ai đó cố tình giới thiệu, nếu thì phần lớn sẽ chẳng bao giờ cơ hội tiếp xúc với của những gia tộc tầm cỡ như .
Đặc biệt là Thẩm Huệ Huệ, một con gái khô khan, chẳng chút năng khiếu nghệ thuật nào với khối tự nhiên, kiếp cơ bản là cô vô duyên với mấy thế gia phong hoa tuyết nguyệt như .
"Thế thì chị cũng kể cho sự kinh khủng của họ chứ!" Diêu Linh .
"Thôi mà..." Thẩm Huệ Huệ lắc đầu từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-433.html.]
Mèo Dịch Truyện
"Phải , chứ! Nói đến nhà họ Hứa thì..." Diêu Linh vẫn kiên trì.
"Bọn em thật sự lắm mà..." Thẩm Huệ Huệ ngừng lùi .
"Đừng chạy! Mau chị kể tường tận đây!" Diêu Linh hét lớn một tiếng, lập tức xông lên.
Hai rượt đuổi , náo loạn cả sân, để Tú Phân và Tiểu Phương chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.
Mãi cho đến lúc , rốt cuộc bóng ma mà thôn Nhai Tử mang đến cho họ mới tan đôi chút.
Đầu của sân, Diêu lão phu nhân rời . Bà mới bước chân qua ngưỡng cửa trong, sắc mặt trắng bệch, hình khẽ loạng choạng, suýt chút nữa thì vững mà ngã xuống đất.
May mà bên trong mấy đang đợi sẵn, thấy bà cụ chống đỡ nổi liền vội vàng tiến lên đỡ lấy.
"Phu nhân, chứ ạ? Có cần gọi bác sĩ đến xem ?" Người bên cạnh căng thẳng .
Diêu lão phu nhân khẽ xua tay: "Cứ để bác sĩ chuyên tâm chăm sóc Diêu Tinh thật chu đáo, nhất định chữa khỏi cho con bé."
"Vậy còn ..."
"Ta ." Diêu lão phu nhân chậm rãi : "Bọn trẻ chịu bao nhiêu gian khó, vất vả lắm mới đưa Diêu Tinh về, lúc thể gục ngã."
Bà , hốc mắt đỏ lên, giọng bất giác chút nghẹn ngào.
Sau khi Diêu Tinh mất tích, truyền thừa của nhà họ Diêu gián đoạn, khó khăn lắm mới bồi dưỡng Diêu Linh. Khi Diêu Linh dần trưởng thành, năng lực càng ngày càng tỏ rõ, ít việc trong gia tộc Diêu giao cho con bé xử lý. Diêu lão phu nhân cũng chẳng còn theo sát từng ly từng tí, hỏi han chuyện như nữa.
Làm cũng ngờ , mới buông lỏng cảnh giác một chút thì xảy chuyện.
Khi Diêu Linh còn ở Kinh đô, động thái nhỏ của con bé còn thể che giấu , nhưng rời là chuyện lập tức thể giấu giếm nổi.
Thế nhưng đợi đến khi nhà họ Diêu phản ứng thì Diêu Linh sớm đến gần thôn Nhai Tử, điện thoại gọi , tín hiệu cũng mất luôn.
Hạ tầng giao thông những năm chín mươi thể phát triển bằng , ai vị trí cụ thể của thôn Nhai Tử, chỉ ở nơi giao giới giữa tỉnh Nam và tỉnh Tây, phạm vi dãy núi đó rộng lớn vô cùng, dẫu nhà họ Diêu bản lĩnh phi thường đến mấy cũng thể ngăn cản bước chân Diêu Linh.