“Gọi chị là gì đấy hả.” Tô Tâm Liên hừ lạnh một tiếng.
“Chị, gọi chị là chị   nào.”
Tô Chí Vũ  đoạn,  xoa xoa cái lưng  va  đau điếng  ngáp một cái thật dài. Cậu   phịch xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, bắt đầu dò xét Tô Tâm Liên.
Tô Tâm Liên vẫn  yên  ghế sô pha, thoạt  thì   vấn đề gì, nhưng nếu  kỹ  thì cảm thấy thế nào cũng gượng gạo,  tự nhiên chút nào.
Chiếc ghế sô pha mềm mại vốn là nơi để   thả lỏng ,   nghỉ ngơi. Vì kết cấu của ghế,  bình thường khi  xuống sẽ lún sâu  trong, đa  đều thuận theo đó mà nửa  nửa  cho thoải mái.
Thế nhưng Tô Tâm Liên  thẳng lưng,  thẳng băng cứng nhắc  đó. Cả  cô trông thẳng thớm nhưng  vô cùng gượng ép, như  ai đó đóng khung. Tư thế    lạc lõng giữa cả phòng khách, càng  càng thấy kỳ quái.
Mèo Dịch Truyện
Nhìn quanh quất, khung cảnh  lạnh lẽo vắng vẻ lạ thường. Căn nhà họ Tô vốn  rộng lớn như , nay ngoài   và Tô Tâm Liên  thì chẳng còn một bóng  nào khác.
Tô Đào đang  bắt giữ ở đồn công an, đến giờ vẫn   thả . Bạch Cầm  đang mâu thuẫn gay gắt với Tô Đào,  những chẳng bận tâm  cứu , ngược  còn nhân lúc Tô Đào vắng nhà mà ở hẳn bên ngoài qua đêm.
Tô Chí Vũ vẫn còn đang  học,   chỗ ở riêng nên việc về  nhà họ Tô là chuyện quá đỗi bình thường.
Còn Tô Tâm Liên thì mới về nước cùng bạn trai Hoắc Thừa Hiên. Cô và Hoắc Thừa Hiên  sớm dọn về sống chung. Đêm tối thế , cô  ở cùng bạn trai mà  về nhà họ Tô một  thì định  gì đây?
Nghĩ đến đây, Tô Chí Vũ  kìm  mà mở lời hỏi dò: “Chị, chuyện hợp tác  ăn của  rể tương lai với gia đình chúng  bàn bạc đến   ạ? Anh  định đầu tư bao nhiêu tiền? Mười tỷ chăng? Hay là những hai mươi tỷ?”
Tô Tâm Liên chỉ liếc mắt một cái   thấu  Tô Chí Vũ đang toan tính điều gì: “Em  tiền đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-483.html.]
Tô Chí Vũ   chị  thấu tâm tư, lập tức  gượng gạo để che giấu sự lúng túng: “Chẳng  em đang quan tâm đến chị đó ... Em chỉ hỏi han một chút thôi mà.”
“Ồ,  cần thì thôi .” Tô Tâm Liên thản nhiên đáp lời.
“Đừng mà chị ơi.” Tô Chí Vũ  ,  là  cửa nên lập tức nhích m.ô.n.g  gần Tô Tâm Liên hơn,  đó dùng giọng nịnh nọt hết cỡ: “Dù  thì em cũng là em trai ruột của chị, chị sắp gả  nhà họ Hoắc danh giá , cho em trai ruột chút tiền tiêu vặt cũng chẳng quá đáng chút nào chứ?”
Tô Tâm Liên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc sực lên từ  Tô Chí Vũ,  liếc  vết son môi vẫn còn vương  cổ áo   mà  kịp chùi sạch,  lạnh : “Cho em tiền để em  uống rượu chè be bét, cặp kè với mấy cô gái lẳng lơ giống hệt bố đấy ?”
“Hiểu lầm,   là hiểu lầm! Em oan ức quá  mất thôi!” Tô Chí Vũ vội vàng phân trần: “Em đang  bàn chuyện  ăn,  những việc chính đáng chứ bộ. Còn cái chuyện uống rượu  cặp kè với phụ nữ ... thì  thể trách em . Chẳng  cánh đàn ông đều bàn chuyện  ăn  bàn nhậu đó . Em thì    uống rượu ôm , nhưng      thì em cũng đành  chiều lòng theo thôi chứ    bây giờ...”
“Một sinh viên sư phạm như em thì bàn bạc  cái chuyện  ăn quái quỷ gì chứ.” Tô Tâm Liên bĩu môi chế nhạo.
“Chuyện  thì chị  hiểu  .” Tô Chí Vũ  bí hiểm,  bằng giọng  vẻ thần bí: “Ai cũng thấy em học cái ngành sư phạm  vô dụng. Người khác  hiểu lầm em thì em cũng lười  nhiều lời  gì, nhưng chị là chị ruột của em, em chỉ  riêng chuyện  cho  chị  thôi đấy.”
“Mà ,    xa, ngay cả thời phong kiến xưa  thì con cháu nhà nào  m.á.u mặt,  gia thế cũng đều    học. Chẳng những đàn ông   trường lớp, mà phụ nữ cũng coi việc trở thành tài nữ là một niềm vinh hạnh lớn lao.”
“Bớt  nhảm , những chuyện thời xa xưa đó thì  liên quan gì đến em chứ hả.” Tô Tâm Liên mất kiên nhẫn, gắt gỏng .
“Thời xưa  như , huống hồ chi là thời hiện đại .” Tô Chí Vũ đang  tâm trạng ,  còn ôm ấp hy vọng Tô Tâm Liên sẽ cho  chút lợi lộc. Nên dù  Tô Tâm Liên ngắt lời,   cũng chẳng hề tức giận, ngược  còn đặc biệt kiên nhẫn giải thích: “Đất nước chúng  thành lập   bao lâu, những năm tháng đầu tiên quá nghèo khổ và khó khăn, chỉ cần sống sót  là một sự may mắn lớn lao  nên  gì còn dám nghĩ đến những chuyện khác, nhưng bây giờ thì  thứ    khác .”
“Những năm gần đây kinh tế đất nước phát triển vượt bậc,   cũng ngày càng  trong tay nhiều tiền hơn. Số tiền  để trong tay chẳng  chỗ nào để tiêu xài, chẳng  đều dồn hết  việc đầu tư cho con cái đó . Ngay cả một  phụ nữ nông thôn lam lũ, khốn khó như Tú Phân mà còn  cho con gái   học đại học nữa là, thì huống hồ gì đến những  khác.”
Nhắc đến Tú Phân, đôi mắt Tô Tâm Liên khẽ nheo . Cô   ngắt lời Tô Chí Vũ nữa mà xoay mặt ,  thẳng   ,  xem rốt cuộc thằng em trai  định  gì.
"Em đoán,   các bậc cha  sẽ ngày càng coi trọng việc học hành của con cái. Gia đình khá giả thì  cho con cái  du học kiếm cái bằng cho nở mày nở mặt, dù   một tấm bằng  cũng vẻ vang danh tiếng. Còn các bậc cha  nghèo khó thì càng cần con cái nhờ  con đường học hành để  đổi cuộc đời. Có một tấm bằng ,    ngoài tìm việc cũng dễ dàng hơn nhiều. Chuyện  liên quan đến cả tiền đồ của con cái,   ông bố bà  nào  tiếc của trong chuyện đại sự như  ." Tô Chí Vũ giải thích.