Thấy Thẩm Huệ Huệ giận đến tím mặt, Lăng Gia Thạch còn tưởng cô  vạch trần  thế nên cảm thấy ngượng nghịu, khó xử, vội vàng trấn an thêm: "Em yên tâm,   bàn bạc với  . Đợi em qua  thử thách thì sẽ đưa em  Lăng phủ. Tuy với  phận của em  thể  vợ cả của , nhưng  nhất định sẽ coi em như  vợ duy nhất của !"
"Anh  thực  em  thích  đến ,  đó còn  tách bạch mối quan hệ với . Chỉ cần em   thì  sẽ  chạm  em, sẵn lòng chiều theo ý em, tất cả đều theo ý  của em. Đợi  khi đăng ký kết hôn thì em chính là  nhà họ Lăng. Có nhà họ Lăng  chỗ dựa,  nhà họ Bạch sẽ  bao giờ dám coi thường em nữa!"
"Vậy thì  thật sự  cảm ơn  nhiều lắm." Thẩm Huệ Huệ giận đến mức chẳng buồn phản bác thêm lời nào. Tay cô khẽ chạm  cây bút chì vẫn luôn cất trong túi, đoạn cô hỏi: “Nhà   điện thoại ? Cho  mượn gọi một cuộc về cho .   báo “tin mừng”  cho bà  càng sớm càng , để bà  cũng “vui mừng” một chút.”
Nghe Thẩm Huệ Huệ  phản đối đề nghị của , Lăng Gia Thạch lập tức vui vẻ gật đầu: "Có,  chứ! Ngay trong phòng ,  đưa em !"
Mèo Dịch Truyện
Hai   mới xoay ,  phát hiện   từ lúc nào cô Ngọc cùng tốp gia nhân của bà    ngay phía  họ.
"Thiếu gia, hai  định   ."
Tuy là  hầu trong phủ, nhưng dù  cô Ngọc cũng là  chăm sóc Lăng Gia Thạch từ nhỏ đến lớn. Thái độ của Lăng Gia Thạch đối với bà  vô cùng khách sáo, còn giống như đối xử với một bậc trưởng bối trong nhà, chỉ   : "Huệ Huệ  đồng ý ,  đưa cô   gọi điện thoại, báo tin vui cho  cô  là Tú Phân."
"Báo tin vui?" Cô Ngọc : "Thử thách còn  kết thúc, vội vàng thế  gì chứ. Xưa nay tính tình  luôn  trọng, hôm nay   nôn nóng ."
Nghe , Lăng Gia Thạch   hổ cúi đầu.
Quả thực    vui mừng khôn xiết, chỉ  ngày mai lập tức thông báo cho   trong trường ,   Thẩm Huệ Huệ là  của nhà họ Lăng  .
Lăng Gia Thạch nghĩ một lát  : "Vậy... Mai gọi điện thoại?"
"Chuyện liên quan đến đại sự trăm năm của hai đứa thì tất nhiên cần  cẩn thận một chút, muộn mười ngày nửa tháng cũng chẳng ." Cô Ngọc .
" mà..."
"Không  nhưng nhị gì hết. Trời  còn sớm nữa,  nên về trường nghỉ ngơi ." Cô Ngọc .
Lăng Gia Thạch đưa mắt  Thẩm Huệ Huệ  cạnh. Có cô ở đây,   dường như chẳng nỡ rời  một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-504.html.]
Lúc , ánh mắt sắc lẹm của cô Ngọc mới chuyển sang Thẩm Huệ Huệ. So với  đó, dường như sự khinh miệt và ngạo mạn trong thái độ của bà  càng lộ rõ hơn.
Bà   Thẩm Huệ Huệ từ  cao xuống mà : "Nếu   bước chân  cửa nhà họ Lăng thì  tuân theo quy củ của nhà họ Lăng chúng . Muốn   lợi ích thì tất nhiên  trả giá một chút gì đó. Thẩm tiểu thư là sinh viên đại học, chẳng lẽ   hiểu  chút đạo lý  ."
Thẩm Huệ Huệ  cô Ngọc,  đó   Lăng Gia Thạch.
Cơn tức giận  dồn nén của cô  đến cực điểm.
Nếu dùng cách ôn hòa   tác dụng,  thì cô chỉ  thể dùng đến biện pháp cứng rắn hơn một chút, để nhà họ Lăng buộc  thả cô .
Trừ khi bất đắc dĩ, Thẩm Huệ Huệ   dùng đến mưu đồ hăm dọa, nhưng nhà họ Lăng hết   đến  khác thách thức giới hạn của cô. Chuyện  liên quan đến sự an nguy tính mạng của bản , Thẩm Huệ Huệ cũng chẳng thể do dự thêm nữa.
Cô bước về phía Lăng Gia Thạch hai bước, khẽ : "Lăng Gia Thạch,   gần đây một chút,   với  vài câu."
Lăng Gia Thạch  chút nghi ngờ, tiến đến  mặt Thẩm Huệ Huệ.
Cô Ngọc  Thẩm Huệ Huệ đang mang gương mặt lạnh như tiền, trong lòng bất giác dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Bà   định ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt  thấy Thẩm Huệ Huệ nhanh chóng rút một cây bút chì  gọt sắc lẻm từ trong túi ,  đó chĩa thẳng  động mạch cổ Lăng Gia Thạch!
Lăng Gia Thạch sững , chẳng thể nào ngờ  Thẩm Huệ Huệ   nước cờ hăm dọa .
Thẩm Huệ Huệ dí mũi bút chì  động mạch cổ của Lăng Gia Thạch, lạnh lùng  cô Ngọc : "Hoặc là thả  , hoặc là  đ.â.m xuống."
Cô từng cứu   nhiều  trong trận lũ ở huyện Ninh Bình, từ lâu  hiểu rõ những huyệt đạo tử huyệt  cơ thể , cũng  quen mặt với m.á.u me.
Khi một  thầy thuốc cầm vũ khí nhắm  cơ thể , thì thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều những tên hung đồ tầm thường!
Cô Ngọc chẳng thể nào ngờ , Thẩm Huệ Huệ  còn giấu chiêu !
Trong tình trạng thương tích đầy  như  mà vẫn  thể lập tức khống chế một  đàn ông vạm vỡ như Lăng Gia Thạch, e rằng  chỉ cần thể lực mạnh mà còn   kỹ năng và mưu mẹo hơn !