Thẩm Dũng chìm đắm trong men rượu và những ván bạc thâu đêm tại sòng bài một thời gian dài, nhưng  cũng dần cảm thấy chán ngán.
Trước đây, những tay chủ sòng  moi tiền từ ông , sẽ dàn dựng kịch bản mà kích thích Thẩm Dũng, khi thì để ông  thua trắng tay, lúc thì cho ông  thắng lớn.
 kể từ khi  con gái Thẩm Dũng  nhà họ Hoắc chống lưng, sòng bạc  còn dám giăng bẫy ông  nữa, chỉ còn  để ông  thua liên tục cả ngày.
Tuy thua xong  ai dám đòi tiền, nhưng cái Thẩm Dũng  chính là cảm giác kích thích tột độ khi thắng bạc, chứ ngày nào cũng thua thảm hại thì còn thú vị gì!
Ông    tiền mặt trong tay. Nếu   ở  sòng bạc ,  đến sòng khác  chắc    tiếp đón tử tế.
Dù  thì nhà họ Hoắc là thế lực ở nước ngoài,   thế lực nội địa của Hoa Quốc. Chỉ  sòng bạc  tình cờ  đến nhà họ Hoắc, còn nhiều sòng bạc khác thì ngay cả cái tên  cũng  từng  qua, bởi  chẳng coi Thẩm Dũng  gì.
Không còn nơi nào để đến, cũng chẳng tìm thấy hứng thú cờ bạc, Thẩm Dũng nghĩ bụng,  lẽ  thể tìm Thẩm Huệ Huệ moi chút tiền mặt.
Thẩm Dũng  từng đến Kinh Đô rộng lớn . Thế là ông  đành  về thôn Phúc Thủy  ,  đó tìm cách hỏi thăm địa chỉ hiện tại của hai  con Thẩm Huệ Huệ, Tú Phân,  đó mới lên Kinh Đô tìm họ.
Thế nhưng  ngờ, ông   mới về đến nơi thì   tin Ngô Phương Phương mai mối.
Vừa  , Thẩm Dũng liền nổi trận lôi đình.
Tuy ông  và Tú Phân  ly hôn, nhưng trong mắt Thẩm Dũng thì Tú Phân vẫn là vợ của ông , là kẻ ông  bỏ tiền  mua về.
Theo suy nghĩ của ông , lúc  cả hai ly hôn là do ông   chán chê Tú Phân. Chỉ cần ông  , ông  và Tú Phân  thể tái hôn ngay lập tức.
Dù  cũng là  đàn bà  một đời chồng,  còn  con riêng, ngoài Thẩm Dũng ông   thì ai còn thèm lấy bà chứ?
Còn Thẩm Huệ Huệ thì khỏi  bàn.
Thẩm Huệ Huệ là con gái của ông , là cỗ máy in tiền của ông , nếu    cuỗm mất thì   ông   tìm ai để xin tiền?
Mèo Dịch Truyện
Thẩm Dũng lập tức gầm gừ, xông  từ đám đông. Cho dù  thấy Triệu Đại Đức và Triệu Hiểu Bân trông   dạng , Thẩm Dũng cũng  hề sợ hãi.
Trong hai  con Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, rõ ràng Thẩm Huệ Huệ  giá trị hơn Tú Phân, mà Thẩm Dũng  là bố ruột của Thẩm Huệ Huệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-610.html.]
Chỉ cần Triệu Hiểu Bân  cưới Thẩm Huệ Huệ thì  thể động thủ với ông . Lỡ đánh c.h.ế.t ông , thì   còn lâu mới rước  Thẩm Huệ Huệ về  vợ, huống hồ, Thẩm Huệ Huệ còn  nhà họ Hoắc chống lưng!
Sau khi Thẩm Dũng hiểu rõ tính toán lợi hại , cho dù một  đối đầu với mấy  Triệu Đại Đức, Triệu Hiểu Bân thì ông  vẫn cứ hiên ngang  chút sợ sệt.
Triệu Đại Đức và Triệu Hiểu Bân  sớm   về Thẩm Dũng. Vừa thấy kẻ vô  yếu đuối  hôm nay  cứng rắn lạ thường, cả hai bố con cũng đành ném chuột sợ vỡ bình, bởi   dám can thiệp , chỉ để Ngô Phương Phương đấu khẩu với Thẩm Dũng.
Cuộc đấu khẩu  kéo dài hơn nửa ngày, cả thôn Phúc Thủy ồn ào náo loạn cả một vùng.
Thấy mặt trời sắp lặn, thôn trưởng đang đau đầu    cách nào để dẹp loạn đám    khỏi thôn Phúc Thủy, trả  sự yên tĩnh cho  .  lúc , thím Chu ở đầu thôn hớt hải chạy đến: "Tú Phân về ! Lái mấy chiếc xe  sang trọng về thôn Phúc Thủy !"
Một hòn đá  dậy sóng cả hồ.
Bên  mấy  đang tranh cãi ỏm tỏi vì hai  con họ,  thời điểm nhạy cảm thế  mà họ   về ư?
Tất cả   đều kinh ngạc, chẳng còn ai thiết tha ăn cơm,  ruộng  cãi vã nữa. Tất cả đều ùa  đầu thôn!...
Lần  Tú Phân về thôn Phúc Thủy là mấy năm , khi ly hôn với Thẩm Dũng.
Bà   xe của Châu , đến nhà thôn trưởng để giải quyết thủ tục ly hôn với Thẩm Dũng,  đó cùng Thẩm Huệ Huệ rời , lên tỉnh thành sinh sống.
Kể từ  đó, Tú Phân  bao giờ  về nữa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mấy năm trôi qua,   xe trở về chốn xưa, Tú Phân  cảnh vật ngoài cửa sổ.
Vẫn là ngọn núi đó, dòng nước đó, con đường đất đó.
Cây cổ thụ bên đường  sừng sững ở đó từ khi bà đến thôn Phúc Thủy.
Tú Phân vẫn còn nhớ  tiết kiệm đến mức  dám  xe, cuốc bộ một mạch về từ thị trấn, mệt thì  nghỉ  bóng cây, nhặt lá rụng  đất quạt phe phẩy cho đỡ nóng.
Mọi thứ như mới xảy  ngày hôm qua, mà  ngỡ như  cách một đời.
Người đàn ông bên trái nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, cô con gái bên  nép sát  lòng bà.
Tú Phân bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, khẽ lắc đầu : "Mẹ từng nghĩ, cả đời   sẽ  bao giờ  thể  khỏi thôn Phúc Thủy."