"Người bình thường  từ chối, cho dù  si tình đến mấy thì dăm ba năm  cũng  nguôi ngoai  chứ. Thế mà Tiêu Tĩnh  vẫn cứ một mực tơ tưởng Thịnh Vân Tế. Nhất là khi thấy ông   kết hôn, cô   càng lấy đó  hy vọng, cho rằng  vẫn còn cơ hội."
"Ai ngờ  Thịnh Vân Tế đột ngột tuyên bố kết duyên cùng  em. Hai  kính  nhường , yêu thương mặn nồng, tôn trọng  như khách quý, chẳng vấp  bất cứ trắc trở nào, thuận lợi về chung một nhà. Kẻ ngày đêm mơ ước trở thành phu nhân Thịnh gia như Tiêu Tĩnh  ngoảnh đầu    thấy vị trí của    khác đường hoàng chiếm mất, hỏi  mà cô  chẳng phát điên lên  chứ..."
Tuy  đoán mờ mờ mịt mịt tình hình, nhưng khi  xác nhận từ chính miệng Diêu Linh thì Thẩm Huệ Huệ vẫn  khỏi vô cùng ngỡ ngàng: "Dượng của em cũng  ngót nghét năm mươi . Tiêu Tĩnh chờ đợi ông  nhiều năm đến  ?"
Diêu Linh lắc đầu ngán ngẩm đáp: "Khen em thông minh lanh lợi là , mà  lúc  em  ngờ nghệch đến thế chứ. Em nghĩ điều đó  thể xảy  ư?"
Thẩm Huệ Huệ bỗng vỡ lẽ: "Thì  là  núi  trông núi nọ ?"
Diêu Linh đáp: "Trong  thời gian đó, Tiêu Tĩnh cũng từng qua  với mấy  bạn trai. Chẳng  cô   từng sang châu Âu du học, thậm chí còn kết hôn bên đó, nhưng   đăng ký giấy tờ ở nước , cũng chẳng thèm về nước  thủ tục. Thế nên   ly hôn  thì xem như  từng  chuyện đó xảy . Trong sổ hộ khẩu của cô  vẫn ghi tình trạng là độc ."
"Cô  loanh quanh tìm kiếm,  một vòng lớn   , phát hiện Thịnh Vân Tế  chỉ  lập gia đình, mà sự nghiệp còn phất lên vùn vụt, ngày càng rạng rỡ hơn . Thế là tình xưa nghĩa cũ bỗng chốc  sống dậy, cô  một lòng một   trở thành phu nhân Thịnh gia."
Nhìn gương mặt Diêu Linh lộ rõ vẻ khinh ghét khi nhắc đến Tiêu Tĩnh, Thẩm Huệ Huệ  khỏi cảm thán, lòng trỗi dậy chút đồng cảm mà : "Thế thì trong những năm tháng đó, hẳn là Tiêu Tĩnh  căm ghét chị lắm nhỉ."
Cùng với thời gian Diêu Tinh mất tích càng ngày càng lâu, đối tượng  đồn đại là  yêu của Thịnh Vân Tế từ Diêu Tinh  dần chuyển sang Diêu Linh.
Bất kể là gia thế  dáng vẻ, Diêu Linh đều vượt trội hơn hẳn Tiêu Tĩnh. Nhà họ Diêu và nhà họ Thịnh  là bạn bè  giao lâu năm. Với tính cách khó ưa của Tiêu Tĩnh, chị  tuyệt đối sẽ coi Diêu Linh như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt mà thôi.
Vì những chuyện lặt vặt   mà   như Tiêu Tĩnh để mắt tới, Thẩm Huệ Huệ chỉ nghĩ thôi cũng thấy Diêu Linh thật sự đáng thương.
Mèo Dịch Truyện
“ là cô  thường xuyên đến gây khó dễ,  bộ  tịch, suýt chút nữa thì  chị tức chết.”
Diêu Linh dứt lời, xoay  tiến đến cửa phòng riêng. Cô  bẻ roạt các khớp tay, dáng vẻ như   "kẻ nào  gây sự, cứ việc tiến lên!".
“  đáng tiếc, cô   từng thắng một  nào.”
Nói đoạn, Diêu Linh đẩy mạnh cánh cửa phòng riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-663.html.]
Trong phòng riêng, một đám  vẫn đang rôm rả  nhạo Thẩm Huệ Huệ.
Dù  Thẩm Huệ Huệ cũng là   chút danh tiếng,   đều  chuẩn  sẵn tinh thần để tranh luận một trận  trò với cô . Nào ngờ Thẩm Huệ Huệ  yếu đuối đến , Tiêu Tĩnh chỉ   tay một chút  dọa cô sợ đến mức cong đuôi chạy mất, còn chẳng bằng cả Tào Trân Trân.
Thế là  khi Thẩm Huệ Huệ rời , từ gia thế đến dáng vẻ của cô, tất cả đều  bọn họ xoi mói, bình phẩm từ đầu đến chân một lượt. Mãi cho đến khi  hết  thứ của Thẩm Huệ Huệ,   mới thấy hả hê trong lòng.
Tiếng đẩy cửa vang lên, động tác thô bạo,       là nhân viên phục vụ.
Không ít  đoán là Thẩm Huệ Huệ  . Bởi  họ chẳng những  hạ thấp giọng mà còn nhao nhao  đầu  như xem trò ,  xem thử rốt cuộc Thẩm Huệ Huệ   ,  quệt nước mắt nước mũi lên đầm váy .
Kết quả hiện   mắt họ  là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Diêu, Diêu Linh???”
Tuổi của Diêu Linh nhỏ hơn Tiêu Tĩnh một chút, nhưng  lớn hơn bọn họ. Thực  hai bên   cùng thế hệ, thường ngày cũng chẳng mấy khi qua .
Chỉ là   đều lớn lên ở Kinh Đô. Nơi   nhỏ  nhỏ,  lớn cũng  lớn,  ít gia tộc  qua   ăn.
Diêu Linh  luôn  đồn là   chọn kế nhiệm gia tộc họ Diêu, còn  tin đồn rằng cô   tình ý với Thịnh Vân Tế. Mặc dù    từng tiếp xúc với Diêu Linh, nhưng ai cũng  mặt cô .
Chẳng ai ngờ , lúc  Diêu Linh  xuất hiện ở phòng riêng trong sảnh phụ.
 khi  thấy Thẩm Huệ Huệ  theo  Diêu Linh, đám   lập tức hiểu ngay  ngọn nguồn câu chuyện. Chắc chắn là Thẩm Huệ Huệ chịu ấm ức,    là đối thủ của bọn họ nên cô mới chạy  tìm Diêu Linh kể lể sự tình, nhờ Diêu Linh    chủ!
“Thẩm Huệ Huệ, cô  dám chạy  mách lẻo ?” Kim Hương Hương  kinh ngạc  tức giận.
“Ừ, đúng .” Thẩm Huệ Huệ gật đầu, thản nhiên đáp , lời lẽ rành rọt.
Kim Hương Hương còn tưởng cô sẽ ngụy biện đôi chút,  chuẩn  sẵn tinh thần để chửi . Nào ngờ Thẩm Huệ Huệ  trơ trẽn đến mức đó, còn chẳng  ngượng mà nhận thẳng luôn!