Hoắc Đình lớn lên trong môi trường như  từ nhỏ, khó tránh khỏi việc hình thành tính cách tàn nhẫn, đa nghi, tựa như một con hổ kiêu bạc khó thuần dưỡng. Có lẽ   thể giành phần thắng trong những cuộc tranh đoạt quyền lực, nhưng  thiếu  cốt cách uyên hòa của một vị đại tướng.
Đánh chiếm giang sơn  khó, giữ gìn giang sơn  càng khó hơn. Hoắc lão gia tử vốn còn lo lắng    trăm tuổi thì  ai  thể khuyên can  Hoắc Đình, ai dè Hoắc Đình  gặp  Thẩm Huệ Huệ.
Mèo Dịch Truyện
Phong cách  việc của hai    trái ngược, tương trợ cho  một cách khéo léo và hài hòa. Những năm gần đây  sự ảnh hưởng của Thẩm Huệ Huệ, Hoắc Đình  ôn hòa hơn  nhiều. Anh  chỉ thiết lập quan hệ hợp tác sâu rộng với Hoa Quốc, mà còn thành lập  một quỹ Huệ Huệ, thực tâm  những điều   cho dân chúng, thu về tiếng tăm vang dội  trường quốc tế.
Hoắc lão gia tử  thấy những điều đó, trong lòng vô cùng vui mừng. Ngoài việc tâm đắc Thẩm Huệ Huệ, thậm chí ông còn cảm thấy  ơn.
Chỉ mong hai  tâm đầu ý hợp, sống đời an vui, bền chặt thì   mấy.
Mấy năm  gặp, so với thiếu nữ bé bỏng, gầy gò trong tấm hình năm nào, Thẩm Huệ Huệ bây giờ  trưởng thành hơn bội phần, ngày càng chín chắn, điềm đạm, đoan trang, phong thái ung dung.
Hoắc lão gia tử càng  càng hài lòng, hiền hậu dặn dò Thẩm Huệ Huệ: "Hoắc Đình  dạo  cháu bận rộn chuyện học hành, xanh xao  nhiều lắm. Cháu  chú ý giữ gìn sức khỏe chút đỉnh, đừng để   lao lực quá."
"Vâng, cháu sẽ chú ý, cảm ơn sự quan tâm của Hoắc lão ." Thẩm Huệ Huệ ngoan ngoãn đáp.
"Vẫn còn gọi là Hoắc lão  ." Hoắc lão gia tử : "Giao tiếp qua điện thoại thì đành . Bây giờ ông  đến tận đây , nhắc đến ông hiệu trưởng trường các cháu thì cháu còn lễ phép xưng hô , tới  mặt ông, lẽ nào   chịu gọi một tiếng ông nội ư?"
Thẩm Huệ Huệ chẳng thể ngờ Hoắc lão gia tử  để ý đến chuyện , lật đật đáp lời: "Vâng, cháu sẽ chú ý, cảm ơn sự quan tâm của ông nội."
Lúc  câu , cô bé đặc biệt nhấn nhá hai tiếng “ông nội”.
Hoắc lão gia tử lập tức lấy  hài lòng, hớn hở  với Thẩm Huệ Huệ: "Ông nội  mang theo vài món quà mọn đến, chốc nữa đợi tiệc mừng thọ mãn , ông sẽ dẫn cháu  xem. Nếu  ưng ý thì chúng   đổi thứ khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-675.html.]
Hoắc lão gia tử  xong thì  lượt bắt chuyện với Thịnh Vân Tế, Tú Phân, Diêu Tinh và những  khác. Cuối cùng  nhà họ Diêu dẫn lối, đưa ông đến gặp Diêu lão phu nhân.
Sức khỏe của Diêu lão phu nhân ngày càng suy yếu. Bây giờ bà cụ   còn  vững  nữa,   xe lăn để  nhà đẩy .
Hoắc lão gia tử  thấy bạn cũ như , trong lòng  khỏi chùng xuống. Ngược   khi  thấy Hoắc lão gia tử thì Diêu lão phu nhân  ngập tràn niềm vui,  nén nổi xúc động.
"Có Diêu Tinh   lo liệu tiệc mừng thọ cho ,  ông vượt đường sá xa xôi đến thăm .  sống tới cái tuổi  mà  chứng kiến cảnh tượng , thực là mãn nguyện ." Diêu lão phu nhân  .
"Lại  những lời ngớ ngẩn gì thế. Tiệc mừng thọ tổ chức chu đáo đấy chứ, vài năm nữa, bà cũng  giúp   một tiệc đấy chứ." Hoắc lão gia tử  xong, liếc mắt  Diêu lão phu nhân: "Năm nay  về thăm bà  đấy. Lần  bà cũng  qua đó, bằng  thì đừng trách  đó."
Diêu lão phu nhân ở Kinh Đô là một bậc tiền bối đức cao vọng trọng bậc nhất, ai nấy đều vô cùng mực thước, kính trọng bà . Khi  chuyện với bà cụ, tất cả đều tự giác giữ  phận con cháu mà cung kính thưa gửi.
Chỉ riêng Hoắc lão gia tử khi  chuyện với bà cụ  như thể một đôi   đang giận dỗi. Đôi tri kỷ tuổi  xế chiều,   mà vẫn giữ trọn nét trẻ thơ.
Diêu lão phu nhân bất lực mỉm ,  đầu  Diêu Tinh và Diêu Linh: "Còn  mau cảm ơn Hoắc lão ."
Với tình hình sức khỏe của bà cụ,  chắc  còn đủ sức khỏe để dự  mừng thọ tiếp theo của Hoắc lão gia tử.   câu  hôm nay của Hoắc lão gia tử,   dù nhà họ Diêu  xảy  bất trắc gì,  khác cũng  dè chừng nhà họ Hoắc vững chãi chống đỡ phía  nhà họ Diêu.
Ngay khi Hoắc lão gia tử xuất hiện, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu. Vì   nhà họ Hoắc đến, tiệc mừng thọ hôm nay tất nhiên  càng thêm phần long trọng.
Bên ngoài sảnh phụ khu phòng riêng, cha của Tiêu Tĩnh, Tiêu Tĩnh và những  khác vẫn  chôn chân tại chỗ, ngây ngẩn  gia đình họ Hoắc và gia đình họ Diêu ở trung tâm sảnh lớn phía xa.
"Bố... Tiệc mừng thọ  bắt đầu ..." Tiêu Tĩnh  một lúc thì chân  mỏi rã rời,  nhịn  khẽ ghé tai nhắc nhở cha: "Đâu cần   mãi như thế , chi bằng  nghỉ lát ?"
"Ngồi gì mà ! Có gì mà  chứ?" Cha của Tiêu Tĩnh gạt tay Tiêu Tĩnh , với vẻ mặt khó coi, ông  gầm gừ lên.