"... Này cháu, cháu thế? Tỉnh , mau tỉnh mau..."
Thẩm Huệ Huệ chật vật mở đôi mắt trĩu nặng. Trước mắt cô là bầu trời xanh ngắt, những tán lá xanh rì xào xạc cùng gương mặt hiền lành, mộc mạc của một phụ nữ trung niên.
"Ấy chà, ngất xỉu bên vệ đường thế , cháu ? Nào, đây, thím Chu đỡ cháu dậy nhé."
Toàn Thẩm Huệ Huệ lạnh toát, rã rời còn chút sức lực, mặc cho tự xưng là thím Chu nhẹ nhàng dìu đỡ, từ từ kéo cô dậy.
Thấy Thẩm Huệ Huệ mặt mày tái nhợt, rã rời, ngay cả mí mắt cũng khó lòng nhấc lên, thím Chu ngập ngừng đôi chút. Rồi bà lấy từ trong túi áo một mẩu giấy nhỏ, bên trong gói ghém cẩn thận một viên đường phèn. Bà khẽ gắp lấy viên đường, đưa miệng Thẩm Huệ Huệ.
Viên đường phèn tan trong miệng, vị ngọt lịm lan xuống cổ họng. Thẩm Huệ Huệ nhờ vị ngọt mà tỉnh táo hơn phần nào, chiếc lưỡi bất giác đảo qua đảo , cũng dần hồi tỉnh. Cô khẽ mở mắt xung quanh.
Dưới vòm trời xanh thẳm, những hàng cây ăn quả trĩu cành sum suê, đất đai màu mỡ. Trên mặt đất, các loại cỏ dại đủ hình đủ dạng mọc lổn nhổn. Hình dáng độc đáo của những chiếc lá trông phần quen mắt, nhưng lúc đầu óc Thẩm Huệ Huệ trống rỗng, thể suy nghĩ thấu đáo, cũng tài nào nhớ nổi từng thấy những loại cỏ ở .
Những thứ đều quan trọng, điều quan trọng nhất là cuối cùng cô cũng trở về thế giới quen thuộc.
Năm nay Thẩm Huệ Huệ nghiệp cấp ba, đang ung dung tự tại nghỉ hè ở nhà. Thế mà thoạt tiên mở mắt, cô thấy đang trong một căn phòng xa lạ.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ thấy lờ mờ những thanh xà ngang bằng gỗ cũ kỹ và các món đồ đạc theo kiểu dáng cổ truyền của Hoa, trông cổ kính đến mức khiến cô sởn da gà. Đáng sợ hơn là cô cảm nhận cơ thể như rút nhỏ một cỡ, lạnh ngắt và cứng đờ, khi đầu gối gần như thể gập .
Cô gần như vắt chân lên cổ mà chạy khỏi căn nhà đáng sợ , đó thì ngất lịm.
Tuy giờ đây vẫn ở vùng ngoại ô, nhưng mặt trời ấm áp chiếu rọi, trong miệng ngậm viên đường phèn ngòn ngọt dính răng, bên cạnh, lòng Thẩm Huệ Huệ cũng yên hơn nhiều. Cô gượng , khẽ với thím Chu một tiếng "cảm ơn".
"Ối chao, khách sáo với thím Chu chi chứ. Cháu là đứa trẻ thím bế bồng từ tấm bé, chẳng lẽ thím đành lòng mà bỏ mặc cháu ?" Thím Chu đỡ Thẩm Huệ Huệ dậy, đoạn tiếp lời: "Người lớn trong nhà cháu cũng thật là, con cái ốm yếu đến mức mà cũng chẳng thèm ngó ngàng đến. Cái thằng Thẩm Dũng chẳng gì , đến con Tú Phân cũng... Thôi thôi, mặc kệ , nó cũng hẩm hiu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-714.html.]
Thẩm Dũng? Tú Phân?
Những cái tên mà xa lạ quá đỗi, liên quan gì đến cô đây chứ?
Đến lúc Thẩm Huệ Huệ mới giật cúi đầu xuống cơ thể , mới bàng hoàng nhận vẫn còn ở trong cái cơ thể bé nhỏ hơn một cỡ , mặc một bộ quần áo cũ nát, lem luốc, trông vô cùng tả tơi.
Cơ thể của cô ? Bộ đầm ngủ bằng lụa tơ tằm của cô ? Biệt thự to lớn, điện thoại, còn cả đống trang sức lấp lánh của cô nữa...
Mèo Dịch Truyện
Trong lúc Thẩm Huệ Huệ còn đang thẫn thờ, thím Chu đỡ cô về một hướng nào đó, lẩm bẩm kể lể. Hình như hai tên Thẩm Dũng và Tú Phân sắp ly hôn, mỗi sẽ nuôi một đứa con gái song sinh...
Nghe lời thím Chu , Thẩm Huệ Huệ chỉ cảm thấy xa lạ và khó tin vô cùng.
Chỉ mới ngủ một giấc dậy, dường như cô biến thành một khác, gánh vác phận của đó. Vậy còn cơ thể của cô, thế giới của cô thì chứ?
Nếu biến thành cháu gái của một ông trùm nào đó, một minh tinh điện ảnh lừng danh, tuy vẫn quen lắm nhưng ít cũng chút tiện nghi.
Kết quả bây giờ thì... cô tiểu thư lá ngọc cành vàng thành phố biến thành một cô bé gầy yếu, xanh xao ở nông thôn, thế thì quá đỗi thiệt thòi .
Thẩm Huệ Huệ vẫn còn chìm trong bi kịch trớ trêu của việc xuyên nên kịp định thần, thì lúc thím Chu đưa cô về đến nhà.
Tú Phân một chiếc xe ô tô con, một đàn ông mái tóc điểm bạc hộ tống trở về. Chuyện bà ly hôn với Thẩm Dũng khiến cả thôn xôn xao bàn tán. Lúc ngoài cửa nhà họ, dân làng vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài. Ai nấy đều ghé cổ hóng hớt chuyện trò, chỉ hận thể kéo dài tai , nhét khe cửa để bỏ sót một lời đàm tiếu nào.
Thẩm Huệ Huệ ngước lên, nhận đưa về chính căn nhà mới trốn thoát, sắc mặt cô khẽ biến đổi.
Phần lớn dân ở thôn Phúc Thủy đều xây nhà mới. Kiểu cách tuy còn quê mùa nhưng ít cũng sáng sủa, sạch sẽ hơn nhiều.