"Ông ơi!"
Thấy cảm xúc của ông cụ Đường quá xúc động, Đường Thi Nhã vội vàng đến đỡ lấy ông.
Cố Căng khẽ nhạt, nhét miệng ông cụ một viên thuốc. Ông cụ đường lúc mới ôm ngực, từ từ lấy thở.
Đường Thi Nhã trừng mắt Cố Căng, lo sợ tức giận hỏi: "Cô cho ông uống cái gì hả?"
Cố Căng: "Thuốc trợ tim."
Đường Thi Nhã còn định trách mắng Cố Căng tự ý cho ông cụ Đường uống thuốc, nhưng ông cụ Đường đưa tay ngăn cô : "Thi Nhã, đừng vô lễ."
Ông cụ Đường hít một sâu, về phía Cố Dạng, ánh mắt còn chút hy vọng cuối cùng: "Ân nhân nhỏ, cháu, thật sự là Cố Dạng ?"
Cố Dạng gật đầu.
Ông cụ Đường vô cùng đau đớn, hy vọng cuối cùng tan biến.
Ông cụ nhắm mắt , nếu vị bác sĩ kỳ tài nhỏ đang ở mặt, ông thật giả vờ ngất xỉu để thoát khỏi cái tình cảnh .
Nhất là khi tiếng xì xầm bàn tán của xung quanh, ông cụ càng hổ đến mức chôn chân xuống đất.
Ông cụ Đường còn luyến tiếc gì mà nghĩ ngợi, lẽ đây chính là cái mà giới trẻ mạng gọi là "cái c.h.ế.t xã hội" chăng?
*Cái c.h.ế.t xã hội: ( 社会性死亡) ý chỉ bản bêu rếu mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong một cái lỗ xuất hiện chui xuống c.h.ế.t quách cho xong.
Cố Căng định bỏ qua cho ông cụ Đường dễ dàng như , cô từ tốn : "Ông lão Đường , nãy ông em gái là loại gì nhỉ?"
Ông cụ Đường: "..."
Ông cụ Đường đành chấp nhận sự thật, ông cụ gượng : "Ha ha, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi. Lão già mới phẫu thuật mở sọ xong, não vẫn lành hẳn, lúc nãy là xằng bậy..."
Khách mời xung quanh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-129-em-gai-toi-la-gan-nho-tinh-tinh-mem-yeu.html.]
Sớm ông cụ vốn hoạt bát, nhưng ngờ thể bất chấp mà hớn hở đến thế.
Người nhà họ Đường che mắt, dám ông cụ đức cao vọng trọng của nhà .
Ông cụ Đường xoa tay, Cố Dạng với ánh mắt tha thiết cầu mong, ngượng ngùng : "Ân nhân nhỏ Cố Dạng , nãy ông hiểu lầm cháu, xin cháu nhé, ông đầu óc còn hồi phục hẳn, cháu tha thứ cho ông ?"
Cố Căng liếc ông cụ Đường: "Em gái lá gan nhỏ, tính tình mềm yếu, ông dọa sợ đấy. Đường đường là nhà họ Đường, xin mà quà nhận gì ?"
Cố Dạng "lá gan nhỏ, tính tình mềm yếu, dọa sợ" chớp chớp mắt, chị đại đang giúp em chống lưng đó ?
Đường Thi Nhã nhíu mày, cô Cố Căng thật sự là tên cướp hả, ai tự đòi quà nhận chứ?
ông cụ Đường hề để ý mà với quản gia: "Đi lấy bức thư pháp treo trong phòng sách của đây, tặng cho ân nhân nhỏ quà nhận ."
Khách mời xung quanh phản ứng gì lớn, chỉ rằng bức thư pháp treo trong phòng sách của ông cụ Đường là vật tầm thường, nhưng nó tầm thường đến mức nào.
Những nhà họ Đường mặt ở đó thì sửng sốt, bức thư pháp đó là tác phẩm thật của vị thầy mất từ lâu của lão gia, ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với ông cụ.
Hơn nữa, hầu hết các tác phẩm thư pháp của vị đại sư đó đều liệt danh sách di sản văn hóa hạng một!
Cố Dạng biểu cảm của Đường Thi Nhã liền bức thư pháp quý giá đến mức nào. Không ngờ đến nhà họ Đường một chuyến thu hoạch như , cô đến mức lông mày cong cong, ngoan ngoãn: "Cảm ơn ông Đường ạ, đều là hiểu lầm thôi, rõ là ạ."
Cô gái trẻ lớn lên xinh , đôi mắt trong sáng và dịu dàng, nụ ấm áp rạng rỡ, chỉ thôi khiến cảm thấy dễ chịu.
Cụ Đường càng Cố Dạng càng thấy hối hận, một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như , thể là cô gái thảo mai chứ?
Hơn nữa, bác sĩ kỳ tài nhỏ và ân nhân nhỏ rõ ràng là chị em tình thâm, còn giúp chống lưng giúp cô, như nước với lửa như lời bác sĩ Kỷ chứ??
Không ngờ bác sĩ Kỷ phẩm chất kém như , thích lưng!
"Nào, Dạng Dạng, nhóc Căng , các cháu đều là khách quý của lão già, qua bàn chính ." Ông cụ Đường hiền hòa .
Cố Dạng mỉm mà gì, ánh mắt của chị đại cho cô , màn vả mặt vẫn kết thúc.
Chế độ vả mặt chính xác của chị đại sắp sửa kích hoạt.