Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-10-27 14:04:34
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Ngưu Nhị lúc xanh lúc trắng, trông như đổ cả chảo t.h.u.ố.c nhuộm lên mặt. “Ngươi… Ngươi…”
Hắn dù tự dối lòng thế nào, cũng thể nhắm mắt bừa rằng thông minh hơn, giỏi giang hơn Ninh Yên.
“Đàn bà thông minh như để gì? Rốt cuộc cũng chẳng lấy chồng, hầu hạ đàn ông.”
Ninh Yên như một kẻ ngốc: “Một thằng đàn ông to xác ngu hỏng, đáng đời đàn bà lừa.”
Cô lười thèm chấp với . Tin tức ăn cây táo, rào cây sung mà truyền ngoài, chắc chắn sẽ yên , cho dù cha là bí thư chi bộ thôn.
Trịnh Dược Văn cũng chút thành kiến với phụ nữ, nhưng may là tam quan vẫn đúng đắn, chấp nhận kiểu đ.â.m lén lưng.
“Cho nên, chính là tố cáo Ninh Yên?”
Ngưu Nhị dù ngốc cũng loại chuyện thể dính : “Không, , ! còn chẳng chỗ để tố cáo ở .”
Mặt bí thư chi bộ thôn càng đen hơn. Cái thứ mà là con trai .
Trong tất cả các đứa con, ông coi trọng nhất là nó, vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng, kết quả phát hiện nó ngu thể tả, đàn bà dắt mũi.
Nhà thì con dâu vơ vét của nhà chồng về cho nhà đẻ, nhà thì ngược , con trai vơ vét của nhà cho nhà vợ.
là ngu hết t.h.u.ố.c chữa.
Điều may mắn duy nhất là, lúc đó Ninh Yên ưa Ngưu Nhị, cản cho xưởng, nếu thì bí mật bên trong moi rỗng mang cho khác hết .
Nói cho cùng, vẫn là Ninh Yên mắt , mà cô ưa thì chắc chắn vấn đề.
Trịnh Dược Văn cũng khinh bỉ : "Hai vợ chồng các mấy chữ xem."
Vợ chồng Ngưu Nhị dám từ chối, vội theo. Kết quả đối chiếu nét chữ khớp.
Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Ninh Yên thấy hết, cô nhướng mày: "Ai là do nhà vợ của ."
Mọi , thấy cũng .
Trịnh Dược Văn gọi thuộc hạ: "Đi, đưa tất cả nhà vợ của đến đây để thẩm vấn."
Vợ Ngưu Nhị sợ đến trắng bệch mặt: "Đừng kinh động họ, họ đều là thật thà, sẽ dọa sợ đấy. dám đảm bảo họ, cũng chúng ."
Ninh Xuân Hoa lạnh một tiếng: "Xúi giục khác ăn cây táo, rào cây sung, ăn cắp bí phương mà gọi là thật thà ?"
Bất kể là bí phương , chuyện cũng đáng ghê tởm .
Nhân cơ hội gi*ết gà dọa khỉ, dẹp bỏ cái thói hư tật . Mèo nào ch.ó nào cũng dám thò tay xưởng, tưởng ông c.h.ế.t chắc?
Những cô con gái gả nơi khác, những nàng dâu gả về đây, đều tự hậu quả của việc ăn cây táo, rào cây sung.
"Ninh Yên, bí phương của chúng lộ ngoài , nếu đại đội bên đó cũng mở xưởng đậu hũ thì ?"
Lời , sắc mặt đều vui.
Thật , cách đậu hũ thì ở cũng , mùi vị cũng na ná , thời buổi quá kén chọn.
Công thức các chế phẩm từ đậu thì khó, nhưng cũng thể qua mắt những kẻ tâm. Người nào khéo tay một chút cũng thể mày mò .
Cho nên, Ninh Yên hề lo lắng. "Mở thì cứ mở thôi, cạnh tranh mới tiến bộ."
Trịnh Dược Văn ngứa mắt với cô: "Cô nhẹ nhàng quá. Thị trường chỉ bấy nhiêu, khác bán thì hàng của các cô sẽ bán ."
"Đây là vấn đề kinh tế, nhưng hôm nay chúng đang điều tra vụ án." Vẻ mặt Ninh Yên đổi, cô chẳng mảy may lo lắng chuyện khác mở xưởng đậu hũ. "Việc cấp bách là rửa sạch nỗi oan cho . Nếu rửa sạch , thì những chuyện còn liên quan gì đến ? Đó là việc nên quản."
Trịnh Dược Văn há miệng, nhưng tìm lý do để phản bác. Lời cô sai chút nào.
"Đưa đôi vợ chồng sang phòng bên cạnh, tiếp xúc với bất kỳ ai. Gọi Chu Tiểu Minh ."
Chu Tiểu Minh rón rén , cả co rúm vì sợ hãi, chỉ hận thể thu nhỏ .
Trịnh Dược Văn chằm chằm vài giây, thấy đối phương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc mới hỏi: "Cậu lên huyện gì?"
"… …" Chu Tiểu Minh mặt đỏ bừng, "" mãi mà câu tiếp theo.
Trịnh Dược Văn cảm thấy đáng nghi, liền quát lạnh một tiếng: "Nói!"
Chu Tiểu Minh sợ đến run rẩy, nước mắt sắp rơi .
Ninh Xuân Hoa khẽ nhíu mày, nhẹ giọng : "Cậu cứ hễ căng thẳng là lắp."
Trịnh Dược Văn thẩm vấn một hồi lâu, Chu Tiểu Minh chỉ run rẩy nên lời, khiến ông mất hết cả kiên nhẫn: "Biết chữ ? hỏi một câu, một câu."
Chu Tiểu Minh dấu "một chút", nhưng miệng vẫn tài nào mở . Ninh Yên cũng thấy sốt ruột .
Cậu nghiệp tiểu học, thuộc đợt công nhân thứ ba xưởng đậu hũ, ngày thường siêng năng chịu khó, tính tình cũng tương đối thật thà.
Trịnh Dược Văn hỏi vài câu, bỗng nhiên : "Câu tiếp theo dùng tay trái ."
Ông bảo gì Chu Tiểu Minh nấy. Chỉ một lát , bản tường trình nộp lên.
Chu Tiểu Minh đính hôn, lên huyện để mua đồ cưới. Đi cùng Lý Đại Hà thể chứng, cả quá trình dám chạy lung tung, chỉ lẽo đẽo theo Lý Đại Hà.
Lý Đại Hà cũng xác nhận điều . Chu Tiểu Minh nhát gan, đầu lên huyện nên dám linh tinh.
Trịnh Dược Văn phất tay cho Chu Tiểu Minh ngoài. Bỗng nhiên Ninh Xuân Hoa lên tiếng: "Chu Tiểu Minh, Nhị Cẩu Tử là em trai , hôm đó nó giật bí phương, gì ?"
Chu Tiểu Minh loạng choạng, suýt nữa thì ngã: "Đại đội trưởng, … … …"
"Không ?"
Chu Tiểu Minh gật đầu lia lịa, mồ hôi vã như tắm.
Lãnh đạo xã thấy chuyện, liền hỏi: "Có chuyện gì ?"
Ninh Xuân Hoa kể tóm tắt sự việc hôm đó. Mọi Chu Tiểu Minh với ánh mắt chút khác lạ.
Chu Tiểu Minh vội giật lấy giấy bút, lia lịa: [Em trai là thằng ngốc, chắc chắn là lợi dụng nó. nghi ngờ là ở khu thanh niên trí thức.]
"Là ai? Có bằng chứng ?"
[ nghi ngờ là Trần Bình Bình. từng thấy chuyện với em . Thanh niên trí thức thường thanh cao, thích chuyện với kẻ ngốc. bằng chứng.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-108.html.]
"Nói cách khác, đây chỉ là nghi ngờ của ?"
[Vâng.]
Diễn biến càng ngày càng khó lường.
Ninh Yên cố gắng nhớ về Trần Bình Bình. Người , giống như cái tên của , bình thường, gì nổi bật.
" nhớ đính hôn với Hứa Trân ở xưởng đậu hũ."
" , cuối tháng họ cưới." Ninh Xuân Hoa nắm rõ tình hình trong thôn như lòng bàn tay. "Phần lớn thanh niên trí thức đều xưởng. Họ hòa nhập, cách nhanh nhất là kết hôn với trai gái trong thôn chúng ."
Như sẽ coi là nhà, các loại phúc lợi đều , cơ hội xưởng cũng lớn hơn.
Giống như Hứa Trân, là con gái bản địa, gả cho thanh niên trí thức là thể ở riêng, tính là một hộ, chồng cô thể thông qua con đường thi tuyển bình thường để xưởng.
"Vậy thì lý do gì để tố cáo cả."
Ninh Yên cũng nghĩ lý do, thuận miệng : "Biết nghĩ rằng hạ bệ thì thể leo lên?"
Mọi ha hả, đều cho đó là lời đùa.
Chủ nhiệm Hội phụ nữ nhịn mà xen : "Thế thì thà mơ còn nhanh hơn. Cả khu thanh niên trí thức cộng cũng bằng một cháu."
Trong giọng , sự khâm phục gần như tràn ngoài. Càng tiếp xúc gần, càng cảm thấy Ninh Yên lợi hại.
Trịnh Dược Văn đập bàn: "Được , gọi ba đây."
Ba lượt , dẫn đầu là Diệp Hưng Học. Cậu hiện đang ở bộ phận tiêu thụ của xưởng đậu hũ, biểu hiện xuất sắc, là ứng cử viên con rể sáng giá trong mắt nhiều bà bác trong thôn.
đều khéo léo từ chối, tỏ ý dồn sức cho sự nghiệp.
Ngô Mang, chồng cũ của Khang Tiểu Mẫn, đây là một kẻ lụy tình, nhưng chờ Khang Tiểu Mẫn xảy chuyện là lập tức trở mặt chút do dự.
Trần Bình Bình ở cùng.
Cả ba đều tỏ thản nhiên, hề sợ sệt.
"Hôm đó tại các lên huyện?"
Ngô Mang lên tiếng: " ăn nhầm cà tím nên dị ứng, khó thở, Hưng Học và Bình Bình đưa lên bệnh viện huyện."
Ánh mắt Trịnh Dược Văn lướt qua mặt họ: "Các luôn ở bên ?"
Ngô Mang khẽ lắc đầu: "Không hẳn. Hưng Học ghé qua Cửa hàng Hợp tác xã một chuyến, còn và Trần Bình Bình thì luôn ở cùng ."
Mọi đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Hưng Học. Diệp Hưng Học khẽ gật đầu: " , đến xem tình hình tiêu thụ các sản phẩm từ đậu của chúng , tiện thể mua ít đồ dùng sinh hoạt, và mua giúp mấy chị em thanh niên trí thức một ít đồ. Đây là danh sách."
Thượng vàng hạ cám, thứ gì cũng .
Trong thôn xã hoặc lên huyện, mua đồ giúp khác cũng là chuyện bình thường.
Trịnh Dược Văn hỏi nhiều câu, đều tìm thấy kẽ hở nào.
"Tất cả các chép bài thơ 'Tĩnh tứ' của Lý Bạch: Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương."
Ông cố ý nhấn mạnh: "Dùng tay trái ."
Sắc mặt Ngô Mang biến đổi, nhưng nhanh cúi đầu che giấu. Tuy nhiên, sự đổi trong nháy mắt đó rơi mắt những tâm.
Trần Bình Bình khẽ thở dài: "Được , chúng . còn điều tra bao lâu nữa, đều đang hoang mang lắm."
Thư Sách
Diệp Hưng Học và Trần Bình Bình đều bắt đầu , nhưng Ngô Mang giơ tay trái lên: "Tay trái cẩn thận đứt, ."
Tay băng bó kín mít, còn lờ mờ rỉ một vệt máu.
"Sao thương?"
Ngô Mang mím môi: "Lúc cỏ d.a.o phay cắt ."
Trịnh Dược Văn bước tới: " xem nào."
Ngô Mang theo bản năng lùi về : "Không cần ạ, chỉ là vết thương nhỏ, cảm ơn ngài quan tâm."
Trịnh Dược Văn như thấy, mặc kệ Ngô Mang giãy giụa, tháo băng gạc , vài : " là khó , cố ý cầm d.a.o tự thương. vết thương ... đủ sâu."
Sắc mặt Ngô Mang đại biến: " là cẩn thận..."
Người khác thể , nhưng Trịnh Dược Văn rành mấy thứ : "Vết thương do cẩn thận và vết thương cố ý mặt cắt giống , góc độ cũng khác. Cho dù tàn nhẫn đến mấy, khi tự thương, cũng sẽ bất giác mà cẩn thận. Đó là phản ứng bản năng của cơ thể."
"Chính là ." Cuối cùng cũng bắt .
Mặt Ngô Mang trắng bệch như tờ giấy: "Không , thật sự . Đồng chí, ngài nhầm ."
Trịnh Dược Văn nhảm với nữa, hỏi thẳng: " chỉ , tố cáo Ninh Yên, bằng chứng ? Nếu thì mau đưa đây, sẽ chủ cho , bảo đảm bình an, điều khỏi Đại đội Cần Phong. nếu , thì đó chính là vu khống."
Ánh mắt Ngô Mang lảng tránh, giãy giụa hồi lâu: "... cô và Giám đốc Thiệu của Hợp tác xã huyện quan hệ bình thường. Họ gian tình! Cho nên, doanh bán hàng của Ninh Yên mới cao như . Loại giao dịch đổi chác quyền-sắc nghiêm khắc đả kích..."
Tất cả đều biến sắc.
Ninh Xuân Hoa tức nảy , c.h.ử.i ầm lên: “Nói bậy! Đây là tạt nước bẩn! Tiểu Yên nhà là đàng hoàng, một lòng một đều dồn công việc. Đồ ch.ó má nhà , đáng mặt đàn ông!”
Luôn những kẻ cho rằng, phụ nữ chút thành tích là đều dựa đàn ông, thông qua những giao dịch đắn.
Trước khi thấy bản đồ quy hoạch của Ninh Yên, Trịnh Dược Văn thể cũng sẽ nghi ngờ.
khi xem xong, ông nghĩ nữa. Cô bản lĩnh như thế, khác cầu cạnh cô mới đúng.
" chỉ hỏi , bằng chứng ?"
Ngô Mang điên cuồng bôi nhọ Ninh Yên: "Cô thường xuyên vòi vĩnh Giám đốc Thiệu thứ thứ nọ. Không tin cứ hỏi Giám đốc Thiệu! Nhà bọn họ ngày nào cũng uống sữa mạch nha, đó chính là lợi lộc mà Giám đốc Thiệu cho cô ."
Ninh Xuân Hoa tức điên. Cái thứ gì đây. "Toàn là bậy! Ngô Mang, đây là cố ý trả thù."
Ngô Mang oán khí ngút trời, hốc mắt đỏ ngầu: "Đây là sự thật! Lương của cô rõ ràng như , lấy nhiều tiền mà ngày nào cũng uống đồ ngon? Không chỉ cô uống, cả nhà cô đều uống."
Trịnh Dược Văn khẽ nhíu mày: "Ninh Yên, cô gì ?"
Ninh Yên thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét. Thời buổi chẳng chút riêng tư nào, ăn chút đồ ngon cũng qua mắt khác, còn rước lấy sự ghen ăn tức ở.
"Tội vu khống thì tù mấy năm?"
"Tùy tình hình."