Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-10-29 13:31:40
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ ,” Ninh Yên quả quyết.
Lãnh đạo thấy trong danh sách tên cô nên cũng tin rằng cô lòng riêng.
Ông thấy các nữ thanh niên trí thức phân tán ở các bộ phận khác thì cũng chẳng tác dụng gì, coi như cho họ việc vặt, nên nghĩ nhiều.
kết quả khiến bộ thanh niên trí thức trong huyện chấn động, họ lập tức truyền tin cho .
Có ngưỡng mộ, kẻ ghen tị, nhưng cũng nhiều thấy hy vọng.
Coi như phe họ " ở trong", việc gì cũng thuận tiện hơn một chút.
Ý nghĩa của việc vô cùng đặc biệt.
Nhóm nam thanh niên trí thức của đại đội Cần Phong ùn ùn kéo đến tìm Ninh Yên: “Đồng chí Ninh, cô thể thiên vị nữ khinh nam như , thật vô lý khi chỉ để nữ thanh niên trí thức nhận.”
“ thế, bây giờ nam nữ bình đẳng, nên đối xử như , tỷ lệ nam nữ cân bằng mới đúng.”
Ninh Yên bàn việc, vẻ mặt thản nhiên: “Đây là quyết định của lãnh đạo, các gì bất mãn thì tìm lãnh đạo mà khiếu nại.”
Lần đại đội Cần Phong chiếm bốn suất, khiến ngưỡng mộ c.h.ế.t .
Bọn họ nào dám tìm lãnh đạo? “Chúng ý đó, chỉ là cảm thấy công bằng…”
Trình Hải Đường bốc trúng thăm, nên tiếp tục ở xưởng đậu hũ của đại đội Cần Phong việc, gì để oán giận.
Cô học thức, là lứa đầu tiên chọn, nên sớm trở thành quản lý cấp trung, phụ trách cả một phân xưởng.
Nghe mấy lời , cô liền vui: “Đây là quyền lợi mà các nữ thanh niên trí thức chúng nỗ lực tranh thủ , dựa mà nhường cho các ?”
Một nữ thanh niên trí thức khác là Tôn Hải Lệ lạnh: “Tưởng bở , lúc chúng gặp nguy hiểm, các ở ? Các giúp chúng , giờ cướp miếng bánh từ tay chúng , mặt dày thật đấy.”
Chị Phương điều lên ban thanh niên trí thức nên để một suất trống, Tôn Hải Lệ . Tuy thể chủ nhiệm phân xưởng như chị Phương nhưng công nhân, cô vui lắm .
Cô và hai nữ thanh niên trí thức khác dọn đến ở phòng thí nghiệm, bạn với Trình Hải Đường, những còn vẫn ở điểm thanh niên trí thức.
Các nam thanh niên trí thức thì mặt mũi nóng bừng: “Cô khó quá, nếu chúng sớm thì…”
Trình Hải Đường thấy bọn họ đúng là mặt dày: “Trên đời ‘nếu như’. Đây là sự bồi thường cho nữ thanh niên trí thức chúng , ai cướp .”
Bảo vệ lợi ích của , dù trở mặt với họ cũng đáng.
Các nam thanh niên trí thức bèn sang cầu cứu Ninh Yên với vẻ đáng thương: “Đồng chí Ninh, cô xem…”
Đã là đàn ông con trai mà còn bộ đáng thương, thật ngứa mắt. Ninh Yên hề nhân nhượng: “Đây là quyết định chung của , với vô ích, ngay cả còn tư cách tham gia đây .”
Cô những lời đao to búa lớn, lý lẽ đanh thép.
Trong lòng đám nam thanh niên trí thức thầm nghĩ, cô tư cách, mà là cô thì , nhưng chẳng ai dám .
Ninh Yên còn là mà họ thể đắc tội.
“Không cho chúng , cũng nên bồi thường chút gì chứ, suất ở xưởng nên chừa cho chúng mấy suất…”
Bọn họ cũng cơ hội đòi suất huyện là mong manh, nhưng vẫn thử.
Không thì lùi một bước, đòi suất ở xưởng của đại đội, chắc cô nỡ từ chối nữa, đây xem như là kỹ thuật đàm phán.
Ninh Yên thừa hiểu, cô thấu mánh khóe của họ: “Tất cả cứ theo quy định mà . Còn việc bồi thường, các thiệt thòi cái gì? Tổn thất chỗ nào?”
Đòi cô bồi thường? Bọn họ nghĩ cái gì ?
Cô lạnh lùng hỏi vặn : “ nợ các ?”
Đám nam thanh niên trí thức: …
Cuối cùng củ cải ngọt cũng đến kỳ thu hoạch. Hôm đó, Ninh Yên đích đồng giám sát, huy động bộ công nhân thu hoạch củ cải chở đến xưởng đường.
Đầu tiên là rửa sạch, thái sợi, dùng máy ép liên tục để tách nước, đó là trong, bốc , kết tinh, tách mật và sấy khô, tất cả đều là thao tác dây chuyền, phân công rành mạch. (Chú 1)
Khi những tinh thể màu trắng xuất hiện, Ninh Yên vốc một nắm lên xem. Đường trắng như tuyết, vị ngọt thanh, vô cùng thành công. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Bí thư chi bộ thôn và Ninh Xuân Hoa, với tư cách là quản lý cấp cao của đại đội Cần Phong, đương nhiên cũng mặt tại hiện trường, cùng chứng kiến mẻ đường trắng đầu tiên lò.
Thư Sách
Họ nếm thử: “Đường còn trắng hơn đường bán ngoài chợ, hạt cũng mịn hơn, chất lượng hơn hẳn.”
“Đương nhiên ,” Ninh Yên tít mắt, “Hàng của cháu lúc nào cũng là hàng tinh phẩm.”
Ninh Xuân Hoa cũng mừng cho cô. Xưởng đường từ A đến Z đều do một tay Ninh Yên lo liệu, từ việc nắm bắt nguồn nguyên liệu, đến xây dựng nhà xưởng, tất cả đều do cô tự thực hiện.
Cô dùng thực tế để chứng minh, chỉ là một kỹ thuật viên ưu tú mà còn năng lực điều hành cả một nhà máy.
“Ninh Yên, cháu giỏi thật đấy,” bí thư chi bộ thôn vui vẻ khen cô mấy câu, “Phải , cháu nghĩ đến việc Đảng ?”
Chủ đề chuyển quá nhanh, Ninh Yên ngẩn : “Cháu thể ?”
Bối cảnh của cô phiền phức, nhưng nếu cấp đồng ý ‘bật đèn xanh’ thì thành vấn đề.
“Tại thể?” Bí thư chi bộ thôn cố ý tạo cơ hội cho cô. Ánh hào quang của Ninh Yên gì che lấp , tương lai chắc chắn rộng mở. “Lần chú họp ở xã, bí thư Tôn nhắc tên cháu, phát triển cháu Đảng đấy…”
Trước thực lực mạnh mẽ, quy tắc đều sẽ nhường bước cho bạn.
Đứa con thứ ba (Ninh Xuân Hoa) vốn chú ý nhất nhà, nay theo Ninh Yên một thời gian mà tiến bộ vượt bậc, thể một lo liệu công việc, điều khiến ông đặc biệt vui mừng.
Chưa đợi ông hết, Ninh Yên mừng rỡ reo lên: “Cháu đồng ý ạ!”
Đây là bước then chốt để tiếng trong bộ máy. Cô chi bộ thôn thì hết Đảng.
Chỉ khi chi bộ thôn, cô mới thực sự vững gót chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-131.html.]
Mặc dù các cuộc họp trong thôn bâyên giờ đều gọi cô tham gia, quyết sách cô đưa đều thông qua, nhưng suy cho cùng vẫn là danh chính, ngôn thuận.
Hiện tại thì thấy gì, nhưng khi phát triển lớn mạnh, lòng đổi, tầm quan trọng của việc "danh chính ngôn thuận" sẽ lộ rõ.
Mà cô, từ đến nay luôn thích một bước tính mười bước, lo xa để tránh hậu họa.
Bí thư chi bộ thôn vung tay: “Vậy , cháu đơn xin Đảng .”
Tối hôm đó, Ninh Yên đơn xin Đảng. Kiếp cô Đảng ở trường đại học nên rành quy trình.
Cô nháp, sửa sửa vài , mới một mạch giấy chính thức.
Đặt bút chữ cuối cùng, cô buông bút máy xuống, thở phào một .
Cô cẩn thận kiểm tra hai , chắc chắn vấn đề gì mới cẩn thận cất tờ đơn .
Ngồi lâu khiến cả mỏi nhừ, cô dậy vươn vai, vận động tay chân.
Bên ngoài tiếng gọi: “Tiểu Yên, nấu bữa khuya, ăn con?”
“Ăn ạ!” Ninh Yên nhanh chóng kéo cửa phòng, chạy vội ngoài.
Dương Liễu dáng vẻ chạy như bay của cô con gái lớn mà nhịn , con bé vẫn còn nét trẻ con, đáng yêu vô cùng.
Ninh Yên đang tuổi ăn tuổi lớn, dày như cái hố đáy, tối ăn thêm một bữa cũng .
Ninh Tam bưng một bát canh trứng cà chua nấu miến đặt mặt Ninh Yên: “Chị cả, của chị đây.”
Cà chua nhà trồng, trứng gà nhà đẻ, miến là phúc lợi của xưởng đậu hũ, chẳng cần khỏi cửa cũng đồ ăn thức uống.
Ninh Yên húp một ngụm canh , chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt.
Cô gắp một đũa miến, miệng, miến mềm nhưng vẫn độ dai.
Mỗi bưng một bát tô, ăn xì xụp. Hơi nóng lượn lờ, khí ngập tràn mùi thức ăn.
Đây chính là hương vị của cuộc sống đời thường, bình dị mà hạnh phúc.
Dương Liễu bây giờ cuộc sống thoải mái, ăn uống đầy đủ nên lâu còn ốm vặt. “Tiểu Yên, chúc mừng con.”
Gương mặt bà còn vẻ u sầu, tính cách cũng vui vẻ, xởi lởi hơn vài phần. Có thể thấy cảnh ảnh hưởng đến con lớn đến mức nào.
Sống trong môi trường áp lực quá lâu, hoặc là trở nên biến thái, hoặc là sẽ lụi tàn.
Ninh Yên ngọt ngào: “Con cảm ơn .”
Ba chị em nhà họ Ninh lập tức mở chế độ "nịnh chị":
“Chị cả, chị là tuyệt nhất, em trai của chị em tự hào lắm!”
“Chị cả, em trở thành như chị, cũng giỏi giang như chị.”
“Chị cả, em thích chị nhất, chị cũng thích em nhất, ?”
Ninh Yên : “Vậy còn ba thì ? Không em thích ba nhất ?”
Ninh Tứ nhăn cái mũi nhỏ, vẻ mặt khó xử. Cậu bé yêu ba .
Ninh Tam cố ý trêu em: “Tiểu Tứ, thế còn thì ?”
Ninh Tứ đảo tròng mắt mấy vòng: “Tất cả đều đồng hạng nhất ạ.”
Ninh Nhị xoa đầu em trai, như bà sói: “Không , phân cao thấp.”
Ninh Tứ mếu máo , với ánh mắt đáng thương.
Dương Liễu mềm lòng: “Thôi, các con đừng bắt nạt em nữa.”
Ninh Yên chợt nhớ một chuyện, lấy mười đồng: “Mẹ, tiền sinh hoạt tháng .”
Cô bận rộn hơn thường, kiêm nhiệm nhiều chức vụ nhưng chỉ nhận một phần lương.
Để bù đắp cho cô, phúc lợi của mấy nhà máy cô đều phần. Nói cách khác, cô thể nhận cùng lúc ba phần phúc lợi.
Nhanhư các sản phẩm từ đậu, đường, xì dầu… cô đều cần mua.
Dương Liễu từ chối, con cái tấm lòng là .
Trừ chi tiêu hàng ngày và gửi đồ cho lão Ninh, thực cũng tốn bao nhiêu.
Bà đem tiền tiết kiệm, giữ để con cái cưới hỏi. Tiểu Yên qua năm là mười tám tuổi, bà chuẩn cho con một phần của hồi môn thật hậu hĩnh, để con về nhà chồng vẻ vang.
“Tiểu Yên, con với đồng chí Nghiêm Lẫm thế nào ? Hay là đưa về xem mặt thử?”
Ninh Yên chẳng gì vội vàng: “Qua Tết tính ạ, giờ chúng con đều đang bận.”
Ninh Tam bĩu môi: “Mẹ ơi, chị cả đang lúc gây dựng sự nghiệp, đừng kéo chân chị chứ.”
“ đó, vội lấy chồng gì,” Ninh Tứ cũng vui. Cậu thích cái trai trông hung dữ .
Kéo chân ? Dương Liễu ngơ ngác, bà gì . “Tiểu Yên sắp mười tám , trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng…”
Ninh Nhị thích mấy lời nhất: “Giờ là thời đại nào , đừng lo hão nữa. Chị cả là thông minh nhất, chị tự tính toán.”
Dương Liễu bất đắc dĩ thở dài. là mấy đứa con trời đánh.
Thời gian thấm thoát, xưởng đường phát triển định, sản xuất bao nhiêu cũng bán hết bấy nhiêu, thậm chí cung đủ cầu.