Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-10-29 15:02:11
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn buôn đúng là lên chuyến xe buýt đó, nhưng chúng xuống ở bến cuối mà chọn xuống ở bến ngay đó.
Gã tính toán kỹ, cho dù đoán hành trình, họ cũng sẽ chỉ nghĩ đến bến cuối, tuyệt đối ngờ gã xuống sớm một bến.
Nơi gần huyện lỵ, chỉ cần vòng qua huyện lỵ, bộ mấy trạm là thể thuận lợi bắt xe buýt tỉnh. Không bến đầu, lên xe giữa chừng sẽ ai để ý.
Đáng tiếc, gã xuống xe công an mặc thường phục canh giữ ở bến tóm gọn.
Mỗi bến xe đều thường phục chốt chặn, chuẩn vô cùng đầy đủ.
Tên buôn còn định cãi, là dắt con thăm , nhưng chỉ công an vặn hỏi vài câu là lộ sơ hở, lập tức giằng đứa bé đang hôn mê từ tay gã.
Cả nhà vội vàng chạy đến bệnh viện trung tâm huyện, thấy đứa bé đang sợ sệt co rúm giường bệnh, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Huy!”
Cậu bé thấy quen, hốc mắt lập tức đỏ hoe: “Ông nội, bà nội, ba, cô, chú hai!”
Đàn ông còn kìm nén , chứ phụ nữ thì nhịn mà bật .
Trương Thục Phương ôm chầm lấy cháu, xót xa vô cùng: “Không là , chạy lung tung nữa .”
Cậu bé rơm rớm nước mắt: “Mẹ dắt con chơi, con nhớ .”
Trương Thục Phương tức sôi máu: “ mày bán mày cho bọn buôn , bán lấy 200 đồng!”
Cậu bé “oa” một tiếng, bật . Ninh Anh Kiệt giận dữ : “Mẹ, con nó còn nhỏ, với nó mấy cái đó gì? Nó hiểu .”
Trẻ con quyến luyến cha là bản năng trời sinh, là tình cảm thuần khiết nhất.
Trương Thục Phương cũng xót cháu, nhưng để ngăn chặn chuyện tương tự xảy , giải quyết tận gốc vấn đề.
“Tiểu Huy, con cho kỹ. Mẹ con, ông ngoại và bà ngoại con bàn , lén bắt con khỏi nhà, bán cho bọn buôn . Nếu các chú cảnh sát kịp thời đuổi tới, con đưa đến một nơi xa, vĩnh viễn gặp nhà nữa…”
Cậu bé ngơ ngác lắng , cái hiểu cái , nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
Ninh Anh Kiệt bế thốc con trai lên, chút vui: “Mẹ, để mấy năm nữa hãy từ từ với nó, sẽ tổn thương trái tim nó.”
“Như còn hơn là để nó ngây thơ lừa.” Trương Thục Phương hừ lạnh, “Mày ngu, Lý Ngân Đệ còn ngu hơn. Bà lo Tiểu Huy tính tình giống hệt bọn mày.”
Ninh Anh Kiệt hết cách với , đành sang bố đang im lặng ở cửa: “Bố.”
Ninh Xuân Hoa chẳng thèm để ý đến , ông bước tới xoa đầu cháu trai: “Tiểu Huy đừng . Lần cảm ơn các chú cảnh sát cứu con, còn cảm ơn cô Yên suy luận con ở . Mau cảm ơn cô
Yên .”
Đứa bé còn quá nhỏ, hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn : “Con cảm ơn cô Yên.”
Cậu bé ba cô. Ninh Anh Liên là cô cả, Ninh Yên là cô Yên, Ninh Miểu là cô Miểu, bé đều quý.
Cô sẽ kiên nhẫn chăm sóc , cô Yên sẽ cho đồ ăn ngon, còn cô Miểu sẽ chơi cùng .
Ninh Yên xoa đầu bé. Thằng bé lớn lên giống Ninh Xuân Hoa, đúng chuẩn đường nét nhà họ Ninh.
“Cô Yên dắt con tiệm ăn quốc doanh ăn ngon nhé, thịt, cá, gà vịt luôn.”
Không gì mà một bữa ăn ngon chữa lành , nếu , thì ăn thêm bữa nữa.
Tiểu Huy , lập tức quên cả buồn bã ban nãy, gật đầu lia lịa: “Ăn thịt ạ!”
Tiệm ăn quốc doanh vẫn đông khách như thường lệ, gần như kín hết chín phần bàn.
Ninh Yên cửa quen đường quen nẻo tìm một chỗ: “Bác cả, đây, con gọi món.”
Trừ Ninh Anh Kiệt, những còn trong nhà họ Ninh từng đến tiệm ăn quốc doanh, tránh khỏi chút gò bó, rụt rè.
Ninh Xuân Hoa liếc con trai cả: “Anh Kiệt, con trả tiền .”
Ninh Yên đến quầy, thấy bảng hiệu ghi món ăn cũng thấy lạ, cô tươi hỏi: “Sư phó, hôm nay món gì ngon ạ?”
“Hôm nay , thịt bọc bột chiên , nấm dại xào cải trắng, thịt heo hầm miến, cá hầm kiểu nhà…”
Wow, hôm nay thịnh soạn quá, quán ăn mổ heo ? Ninh Yên vui vẻ móc tiền và tem phiếu : “Vậy mỗi thứ cho một phần ạ.”
Ninh Anh Kiệt vội vàng trả tiền: “Để , để .”
Ninh Yên tủm tỉm: “Anh phiếu ?”
Ninh Anh Kiệt: …
Cuối cùng, Ninh Anh Kiệt trả tiền, còn Ninh Yên xuất phiếu.
Gọi bốn món, phần nào cũng đầy đặn, đủ cho sáu nhà họ Ninh và Ninh Yên ăn no.
Tiểu Huy ăn miệng đầy dầu mỡ, vui chịu , sớm quên mất chuyện ban nãy.
Ninh Anh Kiệt đứa con trai vô tư của , thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bố, con lái xe tải nữa.”
Anh nghĩ bố sẽ kịch liệt phản đối, còn chuẩn sẵn lời lẽ để thuyết phục, ai ngờ, Ninh Xuân Hoa chỉ một chữ: “Được.”
Ninh Anh Kiệt sững sờ, bao nhiêu lời chuẩn sẵn còn kịp .
Thư Sách
Trương Thục Phương lập tức nóng nảy: “Mình !”
Công việc kiếm hề dễ, cậy nhờ quan hệ, tốn ít tiền.
Ninh Xuân Hoa xua tay: “Thay vì lái xe tải, thà để theo Tiểu Yên học hỏi cái gì đó ích còn hơn. Con xem Ngưu Tam kìa, đây nó là đứa chất phác thế nào, mà giờ đảm đang .”
Ông chỉ con gái : “Rồi Anh Liên xem, con bé đây ngây thơ thế nào, mà giờ giỏi giang . Giờ nó nắm mảng tài vụ, còn kiêm trợ lý xưởng trưởng, đào tạo theo hướng năng. Học mấy thứ cả đời lo, đây cũng là lý do bố giục bọn con sớm kết hôn.”
Tập trung học hành, học thêm chút bản lĩnh, cả đời nhờ, cần dựa dẫm nửa cũng thể sống .
Dù là nam nữ, một khi kết hôn, tinh thần thể nào cũng phân tán, sẽ chú ý nhiều hơn đến gia đình nhỏ của và chuyện sinh con đẻ cái.
Ninh Anh Liên lúc mới lý do bố giục lấy chồng, cô vui mặt: “Bố, bố thật đấy.”
Ninh Xuân Hoa trìu mến con gái. Con bé càng ngày càng ưu tú, còn giỏi hơn cả hai ông .
Hiện giờ đến dạm hỏi nhiều đếm xuể, cả trong thôn, ngoài thôn, xã, những điều kiện , nhưng ông vẫn con gái học thêm vài năm nữa, chuyện lập gia đình cần vội.
“Tiểu Yên, cháu kèm cặp thêm thằng Anh Kiệt, ? Nó ngốc quá, dạy con, cứ thấy nó ngơ ngơ là đánh.”
Ninh Anh Kiệt: … Bố cần giữ thể diện cho con ?
Ninh Yên đồng ý chút do dự: “Được ạ, cũng thể đến lớp học, lớp học nhỏ của chúng mỗi tuần hai buổi.”
Ninh Anh Kiệt bình thường quá bận, về đến nhà là mệt rã rời, nên thỉnh thoảng mới học một .
Ninh Yên sang trầm lặng nhất là Ninh Anh Dũng. Anh ít nhất.
“Bác cả, bác tìm cho hai một suất học kế toán . Tính cách hợp, cẩn thận, nhạy cảm với con .”
Ninh Anh Dũng ngạc nhiên cô: “Học kế toán? Anh... ?”
Ninh Yên gật đầu: “Được chứ ạ, nhất là lấy bằng cấp chứng chỉ, như sẽ lợi hơn cho tương lai.”
Ninh Xuân Hoa ngẫm nghĩ một lát: “Ý đấy, để nghĩ cách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-137.html.]
Trên huyện thỉnh thoảng tổ chức các lớp đào tạo kỹ năng, kế toán cũng là một trong đó. Suất học ít, nhưng là xoay xở .
“Thế còn con?” Ninh Anh Liên học nhiều thứ, cô chỉ kế toán.
Kế toán thì nhàn, ít việc, nhẹ nhàng thể diện, nhưng cô thích công việc tính thử thách hơn.
Ninh Yên sắp xếp khác cho cô: “Còn chị Anh Liên, nếu thể đạt đến kỳ vọng của em, vị trí xưởng trưởng xưởng đường thể mong đợi.”
Cả nhà họ Ninh đều sững sờ: “Cái gì? Xưởng trưởng? Em ?”
Ninh Yên gắp một đũa nấm dại, hương vị tươi ngon khiến cô ngừng đũa .
“Chờ xưởng đường quỹ đạo, phát triển định, cháu sẽ rút để việc khác.”
Khi đó công việc còn gì thử thách nữa, giao cho khác là .
Mục tiêu của cô là xưởng trưởng của một nhà máy, mà là điều hành cả một tập đoàn.
Ninh Xuân Hoa cô thật sâu: “Cháu hiện là đối tượng Đảng, một năm nữa mới thành đảng viên dự , 2 năm mới thể chính thức trở thành đảng viên. Cháu cứ chờ thêm hai năm nữa .”
Ninh Yên liền hiểu ý: “Cháu , cháu là kiên nhẫn nhất.”
2 năm nữa cô thể chi bộ thôn, khi đó cô mới mười chín tuổi.
Ninh Xuân Hoa tiếp: “Lão Ngưu (bí thư chi bộ) năm nay 50, còn mười năm nữa mới đến tuổi hưu, đương nhiên đó là trong trường hợp bình thường.”
“Cháu hiểu .” Ninh Yên trong lòng rõ như gương. Lão Ngưu lui, cô sẽ lên , thành việc chuyển giao thế hệ trong mười năm tới.
Đây chỉ là ý của Ninh Xuân Hoa, mà còn là sự đồng thuận ngầm của tất cả cán bộ thôn.
Năng lực của Ninh Yên quá mạnh. Muốn giữ cô ở để dẫn dắt tiếp tục phát triển, chỉ sắp xếp như là hợp lý nhất.
Hiện tại Ninh Yên đang là đầu, nhưng danh phận chính thức. Khi mâu thuẫn thì , chứ một khi mâu thuẫn, rắc rối sẽ lớn.
Người bản lĩnh cũng thể hô mưa gọi gió, nhưng cái sạp hàng của đại đội Cần Phong thể thiếu Ninh Yên.
Mọi nếm vị ngọt của sự phát triển, ai như xưa.
Ninh Anh Kiệt bố, Ninh Yên: “Bố, hai đang ẩn ý gì ?”
Ninh Xuân Hoa lườm đầy ghét bỏ: “Ngu ngốc.”
Ninh Anh Kiệt cảm thấy như đ.â.m một nhát: “Bố, bố mắng con?”
Ninh Xuân Hoa gắp một miếng cá cho cháu trai: “Tiểu Huy , ăn nhiều cá cho thông minh. Con học tập cô Yên, đừng học theo bố con.”
Ninh Anh Kiệt méo xệch cả mặt. Nói như mặt con trai, bố cần giữ thể diện cho ?
Trương Thục Phương lưng cũng bồi thêm một nhát thương tiếc: “ đấy, đừng học theo bố con.”
Tiểu Huy chẳng hiểu gì, chỉ tít mắt gật đầu.
Ninh Anh Kiệt giờ hiểu, cả nhà ghét bỏ!
Ninh Anh Kiệt về liền với lãnh đạo, bán suất việc . Lãnh đạo khuyên vài , thấy lay chuyển nên đành thôi.
“Anh Kiệt , hiểu cho , chỉ là tiếc, coi trọng .”
Trước đây ông cố ý đề bạt Ninh Anh Kiệt đội trưởng, nhưng ông Trương luôn gây khó dễ, còn buông lời đe dọa, rằng nếu Ninh Anh Kiệt thăng chức thì ông sẽ chuyển đơn vị.
Ninh Anh Kiệt thành tâm cảm ơn: “Cảm ơn ngài. Hợp đồng giữa đại đội Cần Phong và đội vận tải sẽ đổi. Cũng cảm ơn lãnh đạo và các đồng nghiệp giúp tìm con.”
Anh cố ý mang một ít sản phẩm đậu nành, xì dầu và đường trắng đến biếu đồng nghiệp, cảm ơn họ hôm đó giúp đỡ.
Lãnh đạo vỗ vai : “Đại đội Cần Phong của các phát triển , về cũng là một việc .”
Ông bố của Ninh Anh Kiệt là đại đội trưởng kiêm xưởng trưởng xưởng xì dầu, còn em họ là Ninh Yên, một thông minh tầm cỡ thiên tài.
Sự đổi của đại đội Cần Phong đều do một tay cô thúc đẩy, hiện cô cũng là xưởng trưởng, lòng , đúng là nhân tài hiếm .
“Bảo đồng chí Ninh lúc nào rảnh thì qua đây chơi, dù đây cũng là nơi cô từng công tác.”
“Vâng ạ.”
Công việc của Ninh Anh Kiệt vẫn "hot", tin là tìm đến ngay. Ninh Anh Kiệt bán đúng theo giá thị trường.
Anh xong thủ tục , thì thấy đang vây quanh cửa văn phòng lãnh đạo. Ủa, chuyện gì ?
Chưa kịp đến gần, thấy giọng dồn dập của ông Trương: “Lãnh đạo, sức khỏe , còn mấy chục năm nữa, đội vận tải cũng thể thiếu !”
Bình thường ông luôn vẻ đây, hở là lấy việc gánh vác công việc để chèn ép khác, nhưng đến khi lãnh đạo thật sự cần ông nữa, ông liền cuống lên.
Trương con bên cạnh khổ sở cầu xin: “Lãnh đạo, bố cống hiến cho đơn vị bao năm, công lao thì cũng khổ lao chứ. Ngài thể đối xử với ông như .”
Lãnh đạo sớm chán ngấy hai bố con họ: “Ông Trương, thẳng. Vợ ông gây chuyện như , ông cũng thể thoái thác trách nhiệm…”
Ông Trương trong lòng hận c.h.ế.t nhà họ Lý, đúng là một lũ quỷ ám.
Sớm thế , đ.á.n.h c.h.ế.t ông cũng cưới Lý Ngân Đệ.
“Đồn công an thả chúng . Cô lừa, tội là bố cô , liên quan đến chúng .”
Lý Ngân Đệ chỉ đưa con cho bố , hành vi cấu thành tội phạm. Ông Trương là đầu ấp tay gối cũng bằng chứng gì, nên khi điều tra, họ thả.
Còn nhà họ Lý, chờ đợi họ sẽ là một bản án tù dài.
Tên buôn thực hiện nhiều vụ buôn bán phụ nữ và trẻ em, tội ác tày trời, đương nhiên là xử bắn. Cả đường dây của gã cũng nhổ tận gốc, cứu ít phụ nữ và trẻ em.
còn nhiều vụ án lâu, thể tìm nữa.
Đương nhiên, nhà họ Trương cũng gặp xui xẻo. Danh tiếng nhà họ hủy hoại, trở thành chuột chạy qua đường ai cũng đánh.
Đơn vị cũng vì thế mà hạ quyết tâm. Thiếu ông Trương thì , nên cho lớp trẻ nhiều cơ hội hơn.
“Ông chuyện thiếu đạo đức thì pháp luật xử , nhưng chúng nhận công nhân phẩm đức bại hoại. Nể tình xưa, mới cho ông về hưu non vì bệnh, chứ theo quy định là sa thải, là khai trừ.”
Vì thanh danh của đơn vị, loại thể giữ .
Nói đến nước , nhà họ Trương ầm ĩ thế nào cũng đổi quyết định của lãnh đạo.
Ông Trương nghiến răng: “Tính, theo sắp xếp. mà, suất việc của để cho con trai thứ hai của thế…”
“Không thể nào.” Lãnh đạo dứt khoát từ chối, “Ông về hưu bình thường. Nếu còn tiếp tục dây dưa, chỉ thể quyết định khai trừ. Đương nhiên, nếu Tiểu Trương gì bất mãn, nữa, chúng cũng vui vẻ tiễn.”
Sắc mặt hai bố con ông Trương trắng bệch. Lần đúng là thiệt hại nặng nề.
“Ha ha ha!” Một tràng vang lên. Hai bố con ông Trương tức giận lườm sang. Là ? Hắn cái quái gì?
Ninh Anh Kiệt hề nao núng: “Lườm cái gì? Tự bậy thể sống, đáng đời! Đây là báo ứng!”
Bị chèn ép ghê tởm bấy lâu, cuối cùng cũng giải thoát.
Ông Trương tức đến xanh mặt: “Mày… Mày…”
“Tao thấy hai bố con chúng mày là thấy ghê tởm . Biến cho khuất mắt.” Ninh Anh Kiệt ngang qua hai bố con họ, nhổ một bãi nước bọt, mới hiên ngang bỏ .