Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 138:138
Cập nhật lúc: 2025-10-29 15:02:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông Trương chỉ cảm thấy m.á.u nóng xông thẳng lên não, mắt tối sầm , cả ngã nhào xuống.
“Bố! Bố!”
Vài ngày , Ninh Anh Kiệt mới ông Trương tai biến nhẹ, ha hả.
Những ngày khổ sở của Lý Ngân Đệ còn ở phía . Nhà họ Trương chẳng hạng hiền lành gì, là cay nghiệt. Chị mất của nhà họ Trương một suất việc , hành hạ cho tàn phế mới là lạ.
Ninh Xuân Hoa hề đối xử đặc biệt với con trai, cũng trải qua thi , phỏng vấn mới xưởng đường.
Thư Sách
Ninh Yên giao cho Ngưu Tam, học cách gieo trồng củ cải ngọt và cao lương ngọt , học từ đầu.
Anh một sở trường, đó là nắm rõ các kênh tiêu thụ trong tỉnh, quan hệ với các điểm bán hàng đều . Thế là, điểm cũng tận dụng, giao cho phụ trách duy trì quan hệ.
Buổi tối, còn Ninh Xuân Hoa bắt đến lớp học nhỏ để học tập.
Mỗi ngày bận tối mắt tối mũi, thời gian mà buồn bã vớ vẩn. Nếu học , còn đám em họ nhạo, bố thì "song kiếm hợp bích" giáo huấn.
Anh giống như một cái đồng hồ lên dây cót, lúc nào dừng .
Thời gian trôi nhanh, sắp đến Tết.
Càng gần Tết, càng bận rộn, nhiệm vụ sản xuất chồng chất. Ninh Yên càng bận đến chân chạm đất, đủ thứ việc quấn lấy.
“Túi quà Tết mỗi một phần, cụ thể bên trong gì chị xem xét sắp xếp, ưu tiên đồ dùng thực tế.”
“ Được ” Ninh Anh Liên cầm một cuốn sổ nhỏ, cắm cúi ghi chép.
Ninh Yên quá nhiều việc, mấy chuyện lặt vặt cô giao cho cấp : “Việc bình chọn công nhân ưu tú đảm bảo công bằng, công chính, khiến tâm phục khẩu phục.”
“ Được ”
Ninh Yên nghĩ ngợi: “Cuối năm thưởng gấp đôi lương.”
“ Được!” Mắt Ninh Anh Liên sáng rực lên, cái cô thích.
“Bảo Ngưu Tam lập danh sách những bên biểu hiện xuất sắc báo lên, sẽ thưởng.”
Thưởng phạt rõ ràng mới thể khích lệ tinh thần việc của công nhân.
“Vâng.”
“Hỏi thử hai xưởng , xem họ một buổi tiệc liên hoan chung ? Tốt nhất là tổ chức đêm giao thừa.”
“Vâng.”
“Trước mắt cứ .” Ninh Yên phất tay, Ninh Anh Liên vui vẻ lui .
Điện thoại bàn reo lên. Xưởng đường cũng lắp một cái điện thoại để tiện liên lạc công việc.
Ninh Yên nhấc máy, một giọng quen thuộc vang lên: “Tiểu Yên, em suy nghĩ xong ?”
Là Nghiêm Lẫm. Anh mời Ninh Yên đến đơn vị ăn Tết cùng.
Không chỉ , mà các quân nhân và gia đình trong đơn vị cũng gửi lời mời, đều cảm ơn cô.
Ninh Yên từ chối, cảm thấy thích hợp lắm: “Em ăn Tết cùng gia đình, các em của em mong lâu lắm .”
Nghiêm Lẫm thất vọng, nhưng vẫn chọn cách tôn trọng cô: “Haizz.”
Ninh Yên khẽ nhếch miệng . Anh ở mặt cô càng ngày càng sức sống, còn là cỗ máy vô cảm như nữa.
“ mà, mùng hai Tết em rảnh.”
“Anh ngày nghỉ. Em đến ăn với bữa cơm nhé.” Lễ Tết Nghiêm Lẫm luôn trực chiến tuyến đầu. Anh còn độc , nên những ngày lễ như Tết đều nhường cho khác nghỉ phép.
“Được.” Ninh Yên tỏ ý, bạn bè ăn với bữa cơm thì vẫn thể.
Tan tầm, Ninh Yên ngoài, tuyết vẫn đang rơi lất phất.
Cô cầm chiếc ô dự phòng ngoài. Đi qua hành lang dài là đến cổng, một nữ công nhân gọi cô : “Xưởng trưởng Ninh, chuyện với ngài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-138138.html.]
Ninh Yên dừng bước. Đây là công nhân của phân xưởng đóng gói, Tô Phượng. “Đồng chí Tô, chị .”
Tô Phượng đỏ mặt, ấp úng mở lời: “Xưởng trưởng Ninh, thể... ứng hai tháng lương ?”
“Một tháng thì , hai tháng thì . Đây là quy định của xưởng.” Ninh Yên sớm tính đến các tình huống đặc biệt nên mới đặt quy định .
Tô Phượng c.ắ.n môi: “Quê nhà gửi thư lên, bố chồng ngã gãy chân, cần phẫu thuật. Vợ chồng nhiều tiền như …”
Ninh Yên thầm thở dài: “Chị đến đơn vị bộ đội (chỗ chồng ) xin giấy chứng nhận, sẽ đặc biệt phê duyệt cho.”
ngoài dự đoán của Ninh Yên, Tô Phượng trông vẫn rầu rĩ: “Nhất định giấy chứng nhận ạ?”
“ .” Ninh Yên chị nỗi khổ gì. Ai cũng tự dựa chính .
Chỉ cứu gấp chứ cứu nghèo, đơn vị là nhà từ thiện. Yêu cầu giấy chứng nhận cũng là để phòng ngừa rủi ro.
“Về ký túc xá sớm , trời lạnh lắm.”
Xưởng đường xây một dãy nhà chuyên dùng ký túc xá, mười một phòng, một giường ngủ giá một đồng, nên các công nhân ba ca đều chọn ở .
Họ đều là những gia đình, cứ về về hai nơi như , tuy vất vả, nhưng tiền kiếm trong tay khiến họ vô cùng an tâm.
Ninh Yên mở ô, bước nền tuyết. Dáng yểu điệu, thanh tú, hòa cùng trời tuyết bay, giống như một bức tranh tuyệt .
Tô Phượng bóng lưng cô xa dần, mệt mỏi nhắm mắt . Chị cảm thấy kiệt sức, cuộc sống thật quá khó khăn.
Ninh Yên đẩy cửa nhà, liền thấy giọng vui vẻ của Ninh Tứ: “Chị cả, cuối cùng chị cũng về! Tối nay chúng ăn lẩu, chỉ chờ chị thôi đấy!”
Trong phòng chính, giường gạch bày một cái bàn thấp, nóng bốc lên nghi ngút. Nồi lẩu than đang sôi sùng sục, Ninh Tam đang dùng muôi vớt bọt.
Ninh Nhị và Ninh Tứ đang bày các món ăn lên bàn: đậu phụ đông, váng đậu, cá viên, tiết heo, miến, khoai tây... còn cả rau chân vịt, cải trắng, giá đỗ xanh mướt.
Dương Liễu đang bận rộn pha sốt mè: “Tiểu Yên, con qua nếm thử xem, vị mà con ?”
Trong nhà ấm áp như mùa xuân. Ninh Yên cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len trèo lên sập. Cô lấy đũa chấm một chút nếm thử: “ vị ạ. Sao hôm nay nghĩ đến ăn lẩu ?”
Ninh Tứ phấn khích vô cùng: “Chị cả, hôm nay là sinh nhật chị mà! Chị quên ?”
Ninh Yên ngẩn . Sinh nhật cô ư? Cô bao giờ tổ chức sinh nhật, vì cô vốn ngày sinh chính xác của .
À, chắc là sinh nhật của nguyên .
Ninh Tứ ngơ ngác, sai gì ? Làm bây giờ?
Ninh Nhị và Ninh Tam , trong lòng thấy hụt hẫng. Chị cả ở nhà cũ mấy khi tổ chức sinh nhật ? Đáng thương thật, như bọn ít nhất cũng một quả trứng gà.
Dương Liễu nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh Yên, lòng thấy chua xót: “Tiểu Yên, là bố với con. Mười bảy năm qua, đây là đầu tiên tổ chức sinh nhật cho con. Chuyện cũ thể đổi, chúng sẽ sống thật . Mẹ hy vọng mỗi năm ngày , cả nhà đều thể quây quần chúc mừng sinh nhật con.”
“Vâng, cùng đón sinh nhật. Mọi đều thật vui vẻ.” Ninh Yên nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tươi : “Mọi cả , ngẩn đó gì?”
Nhìn thấy nụ rạng rỡ của cô, đều thầm thở phào.
Ninh Tứ lanh lợi, lấy một thứ đưa đến mặt Ninh Yên: “Chị cả, đây là quà sinh nhật em tặng chị, hy vọng chị thích.”
Ninh Yên , đó là một lọ kem dưỡng da, cô nhịn : “Cảm ơn Tiểu Tứ, nhưng em nghĩ đến việc tặng chị cái ?”
Con trai thường để ý mấy thứ , Tiểu Tứ lòng như , thật hiếm .
Ninh Tứ ngượng ngùng: “Em thấy lọ kem dưỡng da của chị sắp hết nên em mua lọ mới cho chị. Sau kem dưỡng da của chị, em bao hết.”
Ninh Yên xoa đầu bé, lòng mềm nhũn: “Cảm ơn cục cưng đáng yêu của chị.”
“Chị mới là cục cưng đáng yêu nhất.” Tiểu Tứ miệng ngọt như mía, “Sinh nhật vui vẻ nha, chị cả mà em yêu nhất nhất!”
Ninh Tam lạnh lùng đẩy em , chen đến mặt Ninh Yên, tươi như hoa: “Chị cả, đây là quà em chuẩn .”
Đó là một cuốn sổ tay, ở trang đầu : Tặng chị cả em yêu quý nhất, mỗi ngày đều thật vui vẻ nhé.
Bên cạnh còn vẽ hai cô bé đang nắm tay , vẽ kiểu que, trông đáng yêu.
“Đây là chị cả, đây là em. Chúng sẽ yêu thương cả đời.”
Tiểu Tứ vui: “Sao em với hai? Chúng sẽ là chị em cả đời ?”
Ninh Tam trợn mắt lườm, cái đồ nhóc con cái gì cũng tranh, tranh sủng là một: “Con trai hôi hám chỗ khác chơi.”
Nhân lúc hai đứa đang đùa giỡn, Ninh Nhị nhanh chóng đưa quà của lên: “Chị cả, của em đây.”
“Oa!” Ninh Yên kinh ngạc kêu lên, mắt sáng rực, “Sao em nghĩ đến tặng chị cái ?”
“Cái gì ?” Ninh Tam và Ninh Tứ cũng ngưng đấu võ mồm, tò mò ngó qua.