Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-10-21 14:33:47
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bóng dáng cao ráo cách đó vài mét, xa gần mà quan sát bọn họ.
Mắt Quý Bình sáng rỡ lên, nhiệt tình chào hỏi: "Anh là Nghiêm Lẫm ? Em là em họ của Quý Đồng, chúng từng gặp ở thủ đô ."
Vẻ mặt tràn ngập sùng bái. Người họ Quý Đồng của từ nhỏ là "con nhà ", vô cùng ưu tú, nhưng thể khiến họ nể phục tuyệt đối chính là đàn ông mắt .
Anh là thủ lĩnh của đám con cháu trong khu tập thể, ai nấy đều phục. 17 tuổi nhập ngũ, biểu hiện xuất sắc, nhiều lập kỳ công, tuổi còn trẻ là doanh trưởng.
Con trai mà, ai chẳng hướng về quân đội, sùng bái hùng.
Nghiêm Lẫm chỉ nhàn nhạt liếc một cái: "Cậu chung với loại con gái ?"
Cái giọng điệu ghét bỏ mặt khiến Quý Bình ngớ , sang hai cô gái: "Anh Nghiêm Lẫm, đang ai ?"
Vẻ mặt Nghiêm Lẫm lạnh lùng vô cảm: "Có kẻ chây ì trả nợ, nhân phẩm vấn đề."
Quý Bình theo bản năng về phía Vu Tinh Tinh. Chuyện của cô đồn xa đến ?
Sắc mặt Vu Tinh Tinh trắng bệch, hổ tức giận, xen lẫn chút sợ hãi: "Vị đồng chí , hiểu tình hình, nợ tiền..."
Nghiêm Lẫm mất kiên nhẫn ngắt lời: "Lần ở bệnh viện trả mười đồng, tổng cộng còn thiếu 55 đồng."
Đầu óc Vu Tinh Tinh ong lên. Anh thấy ? Hay là Ninh Yên ? Cô phản bác theo bản năng: "Cô đang tống tiền !"
Nghiêm Lẫm là cương trực chính trực, ghét nhất là hạng bất trung bất hiếu: "Người nuôi cô một thời gian, cô trộm cả tiền chữa bệnh cứu mạng của . Vô sỉ."
Từng câu từng chữ đ.á.n.h trúng chỗ đau, vạch trần bộ mặt thật của cô , chừa chút thể diện nào.
Quý Bình cũng sợ ngây . Lời Ninh Yên tin, nhưng Nghiêm Lẫm lời giữ lời, thể nào sai .
Cho nên, Vu Tinh Tinh thật sự chuyện ác độc như ? Những lời cô đều là dối trá? Cô đang lừa gạt ?
Vu Tinh Tinh hoảng như cún con, kịp suy nghĩ, liền "huhu" nức nở, lao về phía Nghiêm Lẫm. Chiêu sở trường của cô là kéo tay áo khác nũng, nào cũng lừa gạt trót lọt.
Bộ ba ' xanh': Giả đáng thương, nũng, và lóc.
Thế nhưng, cô còn kịp đến gần, một luồng kình phong ập tới. Vu Tinh Tinh đá văng , ngã sấp mặt xuống đất, đúng kiểu "miệng gặm bùn".
Thư Sách
Hiện trường lập tức im phăng phắc.
Nghiêm Lẫm căng cứng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc: " ghét nhất là khác chạm . với cô quen lắm ?"
Môi Vu Tinh Tinh đau điếng. Cô mà đá văng? Đây là đàn ông ?
Cô phun một ngụm cát, tóc tai rũ rượi như một mụ điên, thê t.h.ả.m chút buồn .
Một cơn gió thổi qua, đột nhiên vang lên một tiếng hát ai oán: "Gió bắc thổi ào ào, tuyết trắng bay phấp phới, tuyết trắng bay phấp phới..."
Là Ninh Yên. Cô còn cao hứng "phối nhạc" nền cho cảnh tượng, đúng chuẩn vở kịch Bạch Mao Nữ .
Nghiêm Lẫm: ...
Vu Tinh Tinh: !!!
Cô đàn ông đang cao xuống, khỏi sợ hãi trong lòng: "Anh Quý, đỡ em..."
Quý Bình bước lên đỡ cô , cũng đỡ vài câu, nhưng ánh mắt sắc bén của Nghiêm Lẫm, lời đến bên miệng nuốt trở .
Đây là Nghiêm Lẫm, cháu đích tôn nhà họ Nghiêm, uy danh lẫy lừng, là mà cả thế hệ trẻ đều ngước .
"Tinh Tinh, trả tiền ."
Vu Tinh Tinh giờ như lợn c.h.ế.t sợ nước sôi, dù thanh danh cũng nát bét, cô chẳng còn gì để mất.
" tiền. Ninh Yên, cô cho khất một tháng cơ mà."
Ninh Yên ha hả: "Chờ xuống nông thôn thì cô 'bùng' luôn chứ gì? Đây hẳn là ý định của cô lúc tố cáo nhỉ? Chậc chậc, nghĩ thật. cả trăm cách khiến cô đấy."
"Cô..."
Đôi mắt đen láy của Nghiêm Lẫm cứ chằm chằm bọn họ. Quý Bình cảm thấy mất mặt vô cùng: "Thôi, đừng cãi nữa. 50 đồng đây."
Vu Tinh Tinh mừng rỡ trong lòng, liếc mắt đưa tình: "Anh Quý, với em quá, em cảm động c.h.ế.t mất."
Trước Quý Bình còn thấy cô vài phần đáng yêu, si mê , nên khó tránh khỏi mềm lòng. cảnh cô lao về phía Nghiêm Lẫm ban nãy trở thành cái gai trong lòng .
"Viết giấy nợ đây, ghi rõ khi nào trả."
Vu Tinh Tinh: ...
Ninh Yên nhận tiền như ý , dẫm lên bước chân nhẹ nhàng rời .
Vu Tinh Tinh hung hăng chằm chằm bóng lưng cô. Đắc ý cái gì, ngày vui của cô cũng sắp hết .
Nghiêm Lẫm thấy hết chuyện, khẽ lắc đầu: "Quý Bình, nể tình họ , khuyên một câu, chọn bạn mà chơi."
Anh chỉ đến đó, nhưng ai cũng hiểu ý.
Quý Bình gật đầu kính cẩn: "Em , cảm ơn Nghiêm Lẫm."
Sắc mặt Vu Tinh Tinh biến đổi, định gì đó thì Nghiêm Lẫm sải bước rời .
Cô hít sâu một , nở nụ ngọt ngào nhất, chủ động khoác tay Quý Bình: "Anh Quý, chúng cũng thôi."
Quý Bình dùng sức gỡ tay cô , vẻ mặt mất kiên nhẫn: " về nhà."
Như một gáo nước lạnh dội xuống, Vu Tinh Tinh rùng một cái, dám tin . Ghét bỏ cô ?
Ninh Yên quẳng hết mấy chuyện vặt vãnh đầu. Cô đang bận rộn chuẩn xuống nông thôn.
Phải chuẩn thêm nhiều tem phiếu lương thực quốc, thứ là thực tế nhất.
Cũng chuẩn thêm vật tư cho nhà họ Ninh, gạo, mì, dầu, đây là những thứ cơ bản.
, những vật tư đều hạn mức, tiền cũng mua .
Hay là... chợ đen một chuyến?
Cô là , gọi Ninh Lỗi (Ninh Nhị) một góc, hỏi về tình hình chợ đen.
Ninh Lỗi cũng , thỉnh thoảng cũng đó mua ít khoai lang đỏ về ăn cho đỡ đói.
"Em với chị."
Ninh Yên vốn , nhưng nghĩ đổi ý: "Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-17.html.]
Trước khi , hai chị em cẩn thận cải trang, mặc bộ đồ cũ rách nhất, dùng khẩu trang tự chế che kín mặt.
Chợ đen ở ngay gần ga tàu. Ninh Yên kinh ngạc lén lút đưa tiền .
"Có canh gác ?"
" , như thế tương đối an ." Ninh Lỗi khá rành tình hình: "Thật cấp cũng , nhưng họ cố tình 'mở một mắt, nhắm một mắt' thôi, dù cũng cho một con đường sống."
Ninh Yên hiểu ngay. Cả lẫn đều nhu cầu . Người tiền thì đổi chút đồ , nghèo thì đến đổi lương thực thô.
Việc cũng coi như mở một lối thoát, khá là nhân văn.
"Chính sách lúc lỏng lúc chặt đúng ?"
"Vâng." Ninh Lỗi cảm thấy chị thật dễ hiểu.
"Sau em cố gắng ít đến đây thôi, sẽ ngày càng siết chặt đấy." Ninh Yên dặn dò một câu, tiến lên đưa tiền.
Người bán hàng thì nộp một hào, mua thì mất tiền.
Sau khi trong, cô phát hiện nơi náo nhiệt, bán đủ thứ, ngoài việc giá đắt thì khuyết điểm gì.
Ninh Yên dạo một vòng, quan sát nửa ngày đổi một ít tem phiếu lương thực quốc. Sau đó, cô thẳng đến một quầy bán lương thực: "Có gạo ạ?"
Cô quan sát, bán hàng trông tương đối thật thà.
Chủ quán là một nông dân, dùng khăn mặt che mặt, cúi đầu: "Chỉ mười cân thôi. Bột khoai lang với bột ngô thì nhiều."
Ninh Yên khẽ gật đầu: "Giá cả thế nào ạ?"
Bây giờ chỉ cầu ăn no, những thứ khác tính đến. Bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, như cái động đáy, ăn bao nhiêu cũng đủ.
Chủ quán giọng ồm ồm: "Đắt hơn ngoài thị trường một hào, nhưng cần tem phiếu."
Ninh Yên mua mười cân gạo, 50 cân bột ngô, 50 cân khoai lang đỏ, còn mặc cả một hồi, bớt mấy đồng lẻ.
Chỗ cộng thêm định lượng hàng tháng, thể giảm bớt áp lực nhiều, chắc là đủ ăn.
Hiện tại bột ngô là lương thực thô, ăn khô cổ, nhưng thể lấp đầy bụng.
Cô kiểm tra hàng vấn đề gì, hiệu cho Ninh Lỗi đến chuyển đồ, còn thì , "Bác ơi, tháng bác còn đến bán ? Nếu , bác đưa thẳng đến nhà cháu . Cả hai bên đều an , mà bác cũng mất một hào phí cửa, bác thấy ?"
"Cái ..." Chủ quán chần chừ. Ý thì đấy, nhưng ông yên tâm.
Ninh Yên chỉ : "Bọn cháu đều là trẻ con, thể ý gì chứ? Bác , thời buổi ai cũng khó khăn, tiết kiệm đồng nào đồng đó. Một hào cũng mua bát mì Dương Xuân ."
"Nếu bác yên tâm, thì giao dịch ở gần nhà cháu. Bác cứ để em trai em gái cháu lấy. Đến lúc đó cứ là họ hàng ở quê lên, mang ít rau dưa trứng gà. Bọn cháu cũng cần mua mấy thứ đó."
"Bọn cháu phiếu vải, phiếu dầu, phiếu công nghiệp, cũng thể đổi cho bác, đôi bên cùng lợi."
Cô năng lưu loát, giọng điệu thiết mà mềm mỏng, cuối cùng cũng thuyết phục đối phương.
Ninh Nhị bên cạnh ngẩn . Như cũng ?
Cứ như , họ tiết kiệm thời gian công sức, cần lo lắng mua lương thực thô mà đói.
Ninh Yên dẫn chủ quán nhận nhà, thoải mái giới thiệu với hàng xóm láng giềng, đây là họ hàng xa ở quê của nhà họ Ninh, chính thức "qua cửa".
Cô cư xử hòa nhã, thẳng thắn, nên chiếm lòng tin của chủ quán. Ông cũng tự giới thiệu họ Trần, cứ gọi là chú Trần là .
Chỗ lương thực là họ nhịn ăn nhịn mặc mà dôi , để đổi lấy chút tiền sửa nhà, dựng vợ gả chồng cho con cái.
Trước khi chú Trần về, Ninh Yên còn dúi cho ông một vốc kẹo hoa quả, bảo ông mang về dỗ bọn trẻ. Ông vui vẻ cảm ơn rối rít.
Đợi , Ninh Yên liền sang các em: "Thấy ? Miệng , trong tay nên sẵn vài viên kẹo. Dù giao tiếp với ai cũng thoải mái, hào phóng. Ngày thường tích cực kết thiện duyên, ăn cẩn trọng."
Dương Liễu nhà, bà giao hàng, tiện thể chuẩn lấy thêm ít nguyên liệu.
Nghe chị dặn dò lúc , mấy em trong lòng thấy chua xót, hốc mắt đỏ hoe: "Chị cả..."
Ninh Yên lấy một nắm tiền, đếm đếm, chia năm phần: "Đây là tiền Vu Tinh Tinh trả, mỗi cầm mười đồng. Đây là tiền 'dằn túi' cứu mạng, tuyệt đối cho ."
Mấy đứa trẻ ngơ ngác tiền, tâm trạng vô cùng kích động. Một khoản tiền lớn như mà chị cho chúng tự giữ?
Nói thật, ngay cả lớn nhất là Ninh Lỗi, trong tay cũng lấy một hào, tất cả đều do Dương Liễu quản lý.
"Lỡ như phát hiện thì ?"
Ninh Yên đây là đang chuẩn cho tình huống, phân tán rủi ro: "Cứ là chị cho."
"Vâng ạ." Người lớn trẻ con nhà họ Ninh giờ đều lời Ninh Yên.
Ninh Yên bộ dạng của mấy đứa em, khẽ thở dài: "Chị đến nông thôn sẽ báo bình an cho các em. Địa chỉ và điện thoại đều nhớ kỹ. Chuyện nhỏ thì thư, chuyện lớn thì gọi điện, đừng tiếc tiền."
"Vâng."
Ninh Yên yên tâm nhất chính là Dương Liễu, sức khỏe bà quá kém: "Tính mềm yếu, quá lương thiện. Các em để mắt nhiều hơn, đừng để qua với Vu Tinh Tinh nữa."
Ninh Nhị hừ lạnh một tiếng: "Vu Tinh Tinh mà dám đến, em sẽ lấy chổi đuổi ."
Ninh Yên khẽ gật đầu: ", như . Lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc cần mềm mỏng thì mềm mỏng, đừng hành động theo cảm tính. Giữ cái mạng mới là thắng lợi."
"Vâng ạ."
Ninh Yên lấy giấy bút , tủm tỉm: "Bây giờ, chúng cùng một lá thư cho bố nhé."
Mắt ba em nhà họ Ninh sáng rực lên, kích động vô cùng: "Chị cả, chị bố ở ạ?"
Đây là tâm sự canh cánh trong lòng nhà họ Ninh. Miệng , nhưng trong lòng ai cũng nhớ nhung.
Ninh Yên cũng chỉ là suy đoán dựa ký ức đời , dám chắc: "Chị hỏi thăm một chút, nhưng dám đảm bảo là thật giả. Cứ thử ."
Xác định vị trí cụ thể, liên lạc , mới tính tiếp .
Ninh Miểu mắt long lanh sùng bái: "Tốt quá, chị cả, chị thông minh lợi hại, là thần tiên ?"
Ninh Yên gật đầu nghiêm túc: "Ừm, các em thể gọi chị là 'thần tiên tỷ tỷ'."
"Phụt ha ha." Mọi đều bật , khí nặng nề tan biến, trong lòng mỗi đều bùng lên ngọn lửa hy vọng.
Một ngày nào đó, cả nhà bọn họ sẽ đoàn viên.
Mà lúc , tại nhà máy cơ khí, sân trống trải chật ních các nhân viên kỹ thuật. Tất cả đều đồng loạt về phía Giám đốc Tằng ở giữa, tạo thành một áp lực cực lớn.
Không khí vô cùng căng thẳng. Phó giám đốc nhíu mày, lo lắng sốt ruột, chút hiểu: "Giám đốc, ông chắc chắn ?"