Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:42:50
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" Cháu chọn trồng trọt." Câu trả lời của Ninh Yên một nữa kinh ngạc.

Mọi : ......

"Cái gì? Trồng trọt? lầm đấy chứ?"

Ninh Anh Kiệt hận thể xông lên lay  em  gái tỉnh ,   đang .

Cơ hội như ,   nó nắm bắt? Hắn sắp phát điên .

Hắn đội vận tải là do bố hao hết nhân mạch cả đời, còn  em gái, chỉ cần gật đầu là . Người với đúng là giống .

Trồng trọt cái nỗi gì chứ! Mỗi ngày dầm mưa dãi nắng, mệt sống mệt c.h.ế.t còn ăn đủ no, còn mệt rã rời sinh bệnh. Rõ ràng con đường hơn bày mắt mà.

Thư Sách

Lãnh đạo công xã cũng dám tin, cô bé ngốc thật ? "Đồng chí Ninh Yên, cháu là cháu trồng trọt?"

"Vâng." Ninh Yên ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt bình thản.

"Cháu..." Lãnh đạo công xã cô bé đang tủm tỉm, hiếm khi khuyên nhủ nhiều lời: "Cháu xưởng máy móc và đội vận tải đều là đơn vị quốc doanh, là 'bát cơm sắt', thể cả đời ?"

Không bao nhiêu sứt đầu mẻ trán chỉ mong chen chân đơn vị quốc doanh, ngược ?

Ninh Yên suy nghĩ của riêng : "Cháu ạ, nhưng cháu suy nghĩ của riêng ."

Xưởng máy móc và đội vận tải trông thì tệ, nhưng xét về lâu dài, đó là lựa chọn nhất. Hạn chế quá lớn, lợi cho cô phát huy.

"Vậy cháu..." Lãnh đạo công xã còn định khuyên thêm, thật sự nỡ một cô bé tài năng mỏng manh chôn vùi nơi đồng ruộng.

Ninh Yên mím môi, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: "Mục tiêu của cuộc đời cháu là trở thành một nhà khoa học nông nghiệp giỏi nhất."

"Nhà khoa học nông nghiệp?" Mọi , còn cách như ? Chưa bao giờ.

Lãnh đạo xưởng máy móc thì ý tứ khác: "Đồng chí Ninh Yên, cháu cứ thử suy nghĩ của xem."

Ninh Yên thiên phú về mảng , nhưng hạn, thể vẽ chút bản vẽ, chút máy móc dụng cụ nhỏ, thể sửa xe, đó là vì cô từng học qua.

Cô thông minh hơn bình thường, học hành chăm chỉ, kiến thức sâu rộng, vai khổng lồ nên nhiều thứ, nhưng còn kém xa những nhân vật thiên tài hàng đầu, cùng đẳng cấp.

Cô tự sức , cô thể trở thành nhà khoa học hàng đầu.

cô cũng trở thành một công nhân sửa xe, một kỹ thuật viên vẽ bản vẽ.

"Đất nước chúng là một nước nông nghiệp, 'dân dĩ thực vi thiên', lương thực là nền tảng của định xã hội, là căn cơ của an ninh quốc gia và cũng liên quan đến vấn đề sinh tồn của mỗi dân, là đại sự hàng đầu của quốc kế dân sinh. Mà hiện nay, sản lượng lương thực của chúng cao, vẫn thể tự cung tự cấp, thể cho đều ăn no."

"Vị mà cháu kính trọng nhất từng , nguyện vọng lớn nhất của ông là giúp nhân loại thoát khỏi nạn đói, để thế giới đều ăn no. Ông vô cùng vĩ đại, cháu thể như ông, nhưng nguyện ý học tập theo thần tượng, góp một phần sức mọn."

Tiên sinh, là cách gọi tôn trọng dành cho một nhân vật xuất sắc.

Mọi trầm mặc, trong lòng chút kích động.

Nghe vẻ non nớt và "trẻ trâu", nhưng tràn đầy khí phách của tuổi trẻ.

Chính vì những thế hệ thiếu niên nhiệt huyết như , mang trong lý tưởng lớn lao, sợ khổ, nguyện ý cống hiến hy sinh, một lòng xây dựng đất nước, quốc gia chúng mới thể ngày càng hơn.

Hào sảng , thiếu niên của !

Lãnh đạo công xã đ.á.n.h giá cô càng cao, từ thưởng thức một thiếu nữ tài, biến thành ngưỡng mộ và bội phục.

Ngàn vạn đừng xem thường trẻ tuổi, họ khả năng.

Cũng cho những mặt ở đây ghi nhớ thật sâu cái tên Ninh Yên.

Bận rộn một hồi, lãnh đạo đội vận tải mời dùng bữa cơm đạm bạc ngay tại nhà ăn.

Một phần rau xanh xào, một phần thịt kho tàu, một chén canh trứng cải bẹ, ăn cùng một bát cơm gạo trắng, vô cùng đơn giản.

Ninh Yên thấy món thịt kho tàu, hai mắt liền sáng rực. Wow, hôm nay lộc ăn .

Cô gắp một miếng thịt kho tàu thơm phức bỏ miệng. Món thịt kho tàu chọn là thịt ba chỉ ngon nhất, kho miệng, mềm thơm ngọt, tan ngay trong miệng, béo mà ngán, mùi thịt thơm lừng. Cô bất giác cảm động đến rơi nước mắt.

Còn ngon hơn cả món thịt kho tàu trong trí nhớ!

Lãnh đạo xưởng máy móc bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Ninh Yên, thế cháu?"

"Ăn ngon đến phát , đời món ngon như chứ?" Ninh Yên lâu ăn, quá nhớ nhung hương vị : "Sau nếu ngày nào cũng ăn một bát thịt kho tàu, cháu chẳng cầu gì hơn."

Cô gái còn trầm tĩnh, tự nhiên, khí chất ngời ngời, giờ giống hệt một con ma đói ham ăn, từng miếng từng miếng cơm, ăn đặc biệt ngon lành.

Liền... bỗng nhiên trở nên bình dân, chân thực mà đáng yêu.

Mọi thấy cô thật đáng thương, đây là bao lâu ăn thịt? Họ sôi nổi gắp thịt kho tàu cho cô: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút."

"Ha ha ha, thì chờ đến khi đều ăn no . Cho nên, đồng chí Ninh Yên, cháu cố lên nhé."

Càng nhiều thiện ý trêu chọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-28.html.]

Ninh Yên bát cơm đầy ắp, gật đầu lia lịa. Trong mắt cô lúc ngoài đồ ăn , chẳng còn gì khác.

Một miếng cơm, một miếng thịt kho tàu, luyến tiếc nỡ nuốt ngay.

Múc một muỗng nước thịt chan cơm, hương vị đúng là tuyệt nhất.

Cơm thì hạn chế, Ninh Yên ăn no căng, cuối cùng ăn nổi nữa mới lưu luyến buông đũa, thỏa mãn ợ một cái.

Mỗi khi thế , là lúc hạnh phúc nhất.

Sư phụ Tiểu Trương sáp gần, vẻ mặt ngại ngùng: "Đồng chí Ninh Yên, xin cháu, nên thấy  cháu nhỏ tuổi mà coi thường."

Xin mặt , là cho Ninh Yên đủ thể diện.

Ninh Yên tủm tỉm gật đầu: "Được ,  cháu chấp nhận."

Sư phụ Tiểu Trương: ......

Chấp nhận? Người bình thường đều sẽ "Không ", EQ cao còn ôm trách nhiệm về , đôi bên cùng vui vẻ.

cô... theo lối mòn?

Thế thì bảo tiếp thế nào? Ngượng c.h.ế.t .

Lão Trương khẽ đẩy con trai một cái. Tiểu Trương hiểu ý, tươi : " Em đúng là bản lĩnh, là chúng cùng 'luận bàn' một chút ."

Ninh Yên hì hì từ chối: "Không ạ, cháu nghề , cần thiết tốn quá nhiều tâm tư. Hiện tại cháu chỉ hứng thú với trồng trọt thôi."

Cô nhỏ tuổi nhất, những ở đây đều lớn tuổi hơn cô, ai nỡ tính toán với cô?

Hơn nữa, đời thường bao dung hơn với bản lĩnh, trắng "lăng kính" ưu ái.

Tiểu Trương bực bội lật bàn. Sao kỳ quặc như ?

Không hiểu tiếng !!!

Lão Trương ho khan một tiếng, đích trận: "Cô bé , sống cả đời là ngừng học tập, học hỏi lẫn . Cha con chúng mấy chục năm kinh nghiệm sửa xe, còn cháu thì lý luận vững chắc. Giao lưu với , đối với đều là chuyện ."

Ninh Yên bướng bỉnh như trâu: "Đừng khuyên cháu nữa, cháu chỉ trồng trọt thôi."

Lão Trương thấy mệt tâm, rốt cuộc là cô bé hiểu thật, là giả vờ hiểu?

"Anh Kiệt, khuyên em gái ."

Sắc mặt Ninh Anh Kiệt phức tạp. Ngày thường thì giấu nghề như mèo giấu cứt, chịu hé răng nửa lời, lúc ôn tồn chủ động bàn bạc với Ninh Yên, "luận bàn".

"Luận bàn" là giả, "học lỏm" mới là thật. Tưởng Ninh Yên là trẻ con dễ dụ lắm ?

Hắn đương nhiên là bênh nhà : "Tiểu Yên chủ kiến và suy nghĩ riêng, cháu khuyên em ."

Lúc học hỏi vài chiêu, cha con nhà phòng như phòng trộm, quên ?

Hắn sang những khác, nhưng bọn họ đều giữ im lặng.

Hắn lập tức hiểu , các lãnh đạo đều vui vẻ thấy chuyện . Dù kỹ thuật của cha con lão Trương càng tinh vi, thì càng lợi cho tập thể.

, dựa cái gì chứ?

Lão Trương vẫn ngừng thúc giục: "Cháu thử ?"

Ninh Anh Kiệt trong lòng ấm ức: "Tiểu Yên, em..."

Ninh Yên phẩy phẩy tóc, bên ngoài, "Ai da" một tiếng: "Trời tối , cơm cũng ăn xong , nên về nhà thôi."

dậy định chạy ngoài. Trong mắt lãnh đạo công xã lóe lên một tia ý . Đây hiểu đối nhân xử thế, rõ ràng là đang giả ngây giả ngô.

"Đường đêm nguy hiểm, các sắp xếp cho Ninh Yên một cái ký túc xá ở một đêm ."

Ninh Yên vội xua tay: "Không cần cần, phiền phức lắm ạ."

Lãnh đạo xưởng máy móc thật sự quý cô, vẫn từ bỏ ý định: "Không phiền phức, cầu còn đây."

Ninh Yên nghĩ nghĩ, từ chối nữa: "Vậy thì, gặp vấn đề gì, thể tới tìm cháu. Cháu giúp , tuyệt đối hai lời."

Lãnh đạo xưởng máy móc chỉ chờ thế. Cho dù đến xưởng việc, một cố vấn danh dự, việc thì tìm cô, cũng là một giải pháp.

"Vậy thì quá."

 

 

 

 

 

Loading...