Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:30:24
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên mở to đôi mắt ngây thơ vô tội: "Ông mệt , kiệt sức, ngủ ."
Mấy đàn ông: ......
Nghiêm Lẫm ngước trời, khóe miệng nhấp, trong mắt lóe lên một tia nhàn nhạt. Công lực dối chớp mắt của cô, nếu cô nhận thứ hai, thì ai dám xưng thứ nhất.
Một đàn ông trong đó cúi xuống thử thở của Vu Hồng Trung. Còn sống. Ồ, còn một là . Thông tin về chỗ giấu vàng còn hỏi .
Người đàn ông họ Diêu, là bí thư bên cạnh lãnh đạo, việc đều do ông và Nghiêm Lẫm bàn bạc. Cả hai bên đều gây chú ý bên ngoài, càng kín đáo càng .
Bí thư Diêu chủ động đưa tay : "Doanh trưởng Nghiêm, cảm ơn sự giúp đỡ của ." Nghiêm Lẫm cung cấp chứng cứ mang tính then chốt, trực tiếp đóng đinh Vu Hồng Trung, khiến bộ tập đoàn của ông sụp đổ chỉ một đêm.
"Nên ." Nghiêm Lẫm kiệm lời như vàng, thái độ lạnh nhạt, cũng dính líu quá sâu với những .
Bí thư Diêu tiếp xúc với , tính tình , cũng ngại quy tắc bất thành văn quân/chính nên qua quá thiết, nên chỉ khách sáo hàn huyên vài câu. "Đồng chí Ninh Yên, cũng cảm ơn cô."
"Trừ gian diệt bạo vì dân, là đạo nghĩa thể chối từ, đây là việc cháu nên ." Ninh Yên e thẹn: "Đương nhiên, nếu phát cho cháu giấy khen và tiền thưởng, sẽ càng khích lệ tấm lòng hướng thiện, thích việc của cháu hơn ạ."
Bí thư Diêu: ...... Cười thì e thẹn, thì hàm súc, nhưng chủ đề chính chỉ một chữ: đòi tiền. Vậy mà chẳng hề thấy khó chịu chút nào, ngược còn cảm thấy cô thú vị đáng yêu. Đây cũng là một loại bản lĩnh.
Bí thư Diêu đại diện chính phủ trao cho cô giấy khen "Thấy việc nghĩa hăng hái ", và cả 500 đồng tiền bồi thường. Dù cũng ngân sách chính phủ chi trả, chẳng áp lực gì.
Ninh Yên vuốt ve phong bì dày cộm, vui vẻ. Cảm ơn chính phủ, cảm ơn bí thư Diêu, càng cảm ơn Vu Hồng Trung, ha ha.
Lúc ngoài, cô bước tung tăng nhảy nhót, tâm trạng vô cùng vui sướng. 500 đồng thể mua một căn nhà dân tự xây ở công xã, đủ cho một nhà sáu miệng ăn chi tiêu trong ba năm.
"Ninh Yên, đến giờ cơm , đói bụng ?" Giọng Nghiêm Lẫm vang lên lưng.
"Hửm?" Ninh Yên sững hai giây, chớp chớp mắt. Ăn cơm ư? Thời tiết nhỉ? Kiểu lời lẽ xã giao hợp với , thích hàn huyên chuyện phiếm.
"Được ạ, mời ăn một bữa, coi như là cảm ơn . phiếu gạo của chắc đủ , ăn khỏe thế mà." Ngày thường keo kiệt thì keo kiệt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hào phóng một .
Nghiêm Lẫm tới, sóng vai cùng cô: "Lần cô mời , đến lượt mời."
"Được ạ." Ninh Yên tít cả mắt.
Lại là quán ăn quốc doanh . Canh đậu phụ cá trích, món kiến bò cây (miến xào thịt băm), thịt kho tàu, mì căn xào chay kiểu nhà , ăn cùng một bát cơm trắng lớn. Ninh Yên ăn từng miếng từng miếng, hề thấy thô lỗ chút nào.
Nghiêm Lẫm cô một cái liếc một cái. Ninh Yên nhận , mờ mịt qua: "Sao ạ? Anh ăn cơm mà cứ gì? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ ?" Cô gì cũng thoải mái hào phóng, cử chỉ tự tin rạng rỡ.
Nghiêm Lẫm cụp mắt xuống, giọng vui buồn: "Đậu phụ và mì căn của quán là nhập từ xưởng các cô ? Vị tồi."
Ninh Yên kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đó là đương nhiên! Sản phẩm của xưởng chúng tất cả đều là hàng tinh phẩm. Cho nên, cần lo lắng về chất lượng, cứ mạnh dạn đặt hàng ạ."
Nghiêm Lẫm cô hiểu lầm, nhưng giải thích: "Vậy , hôm nào cô qua đây bàn chuyện hợp tác."
Ninh Yên lập tức đồng ý. Chỉ cần tiền kiếm, mệt một chút là gì? Hơn nữa, mỗi khi nhận từng tờ đơn đặt hàng, cô cảm thấy thỏa mãn nên lời.
Thư Sách
Hai đang trò chuyện, một giọng kinh ngạc vang lên: "Đồng chí Ninh Yên! Đồng chí Nghiêm!"
Ninh Yên ngẩng đầu , là giám đốc Thiệu của Cửa hàng mậu dịch, sắc mặt ông lắm. "Chào giám đốc Thiệu."
Giám đốc Thiệu vẻ mặt phức tạp đôi nam nữ . Từ xa thấy họ, bộ dạng mật. "Hai vị chuyện của chủ nhiệm Vu... , Vu Hồng Trung ?"
Ninh Yên tủm tỉm gật đầu: "Biết ạ, mới 'an ủi' ông về."
An ủi? Giám đốc Thiệu sững sờ. Tình huống gì đây? Mặc dù ông chút kinh hãi, nhưng lòng hiếu kỳ chiến thắng tất cả. Ông xuống bàn bên cạnh hai : "Thật giả ? Sao hai tự dưng chạy đến gặp ông ?" Họ là kẻ thù ?
Ninh Yên gắp một miếng thịt kho tàu, ăn mãi ngán: "Ồ, trắng là, đến xem ch.ó rơi xuống nước thôi ạ."
Giám đốc Thiệu: ......
Tin tức của ông linh thông. Từ lúc Vu Hồng Trung điều tra, ông tiếng gió. vẫn luôn là ai . Ông đôi nam nữ mắt, kinh nghi bất định. Chẳng lẽ là họ ?
Ông thăm dò hỏi: " nhớ ngày đó cô ăn ngông cuồng, xử lý ông . Không mấy ngày ông liền trọng thương, thoi thóp."
Ninh Yên ha hả: "Cũng là ai , nhưng cháu đoán, nhất định là lòng , hiệp cốt nhu tình, chính khí lẫm liệt."
Đũa của Nghiêm Lẫm run lên, miếng mì căn rơi xuống bàn, vẻ mặt là một lời khó hết.
Giám đốc Thiệu , , bất giác cảm thấy kinh hãi. Hai chắc chắn vấn đề. ông dám hỏi thêm nữa, khô khan vài câu sợ sệt bỏ chạy.
Ninh Yên cũng để trong lòng, tiếp tục ăn uống. khi họ chuẩn rời , nhân viên cửa hàng tươi mang một cái hộp đến: "Đây là giám đốc Thiệu của Cửa hàng mậu dịch tặng hai vị."
Hai , khỏi cửa mới mở xem, là hai cái ca tráng men mới, họa tiết song hỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-54.html.]
Ninh Yên chút mờ mịt: "Tại tặng chúng cái ?"
Nghiêm Lẫm trầm ngâm: "Có lẽ là để trả tiền bữa cơm ?" Chắc là đoán điều gì đó nên trong lòng sợ hãi, dùng quà để tạ .
Ninh Yên im lặng giây lát: "Vậy cũng đúng. Là mời khách, trả nhân tình cho thì thể hiểu, tại còn tặng nữa?"
Nghiêm Lẫm thôi. Ninh Yên một cái: "Có gì cứ thẳng, đừng ấp úng."
"Có thể là họ cảm thấy chúng là..." Giọng Nghiêm Lẫm thấp xuống, tai dần đỏ lên.
Ninh Yên chú ý tới, mân mê chiếc ca tráng men vui mừng, thích. "Đồng lõa ? Sợ chúng chia của đều đ.á.n.h , nên đơn giản tặng hai phần. Cũng chu đáo thật."
Nghiêm Lẫm: ......
Anh chẳng gì nữa.
Từ khi Vu Hồng Trung xử bắn, thứ đều trở bình lặng. Các xã viên đại đội Cần Phong cũng yên tâm.
Trời tờ mờ sáng, Ninh Yên từ từ tỉnh , đồng hồ, 7 giờ. Cô ngáp một cái, khó khăn dậy mặc áo len , kéo rèm cửa xem, bên ngoài trắng xóa một màu.
Tuyết rơi? Cô mở cửa sổ , một luồng khí lạnh ập . Oa, lạnh quá! Trong phòng ấm áp như xuân, ngoài phòng gió lạnh rít gào, bông tuyết bay lả tả.
Cô nhíu mày, bố cô ở nông trường Hồng Quang khỏe ? Hoàn cảnh nông trường Hồng Quang quá khắc nghiệt, mùa đông đặc biệt lạnh.
Bên tai truyền đến một giọng : "Tiểu Yên em tỉnh ? Chị nấu nước nóng , em mau dậy súc miệng rửa mặt ." Là Ninh Anh Liên. Cô đặc biệt chiếu cố Ninh Yên, hai như hình với bóng.
Ninh Yên đáp lời, súc miệng rửa mặt xong liền mặc đôi giày dày và áo bông.
Bốn cô gái cầm ô cùng về phía xưởng ở đầu thôn. Ninh Yên một chân sâu một chân nông đạp nền tuyết. Tuyết tích dày, một chân dẫm xuống là nhấc nổi. Đoạn đường ngắn ngủn mà đến thở hồng hộc, mệt chịu nổi.
"Em gái! Tiểu Yên!" Một nam thanh niên trẻ tuổi bước nhanh tới. Nhìn kỹ thì là Ninh Anh Dũng. "Anh Hai."
Ninh Anh Dũng cao lớn khỏe mạnh, là sức khỏe : "Để cõng em."
Ninh Anh Liên thở hổn hển một : "Anh Hai, cõng Tiểu Yên . Em thấp hơn em, càng vất vả."
Ninh Yên vén mấy sợi tóc bay loạn, cố sức rút chân lên: "Không cần cần, sắp đến nơi ạ."
Ninh Anh Dũng thấy , đưa tay kéo mạnh cô lên như nhổ củ cải, dắt cô về phía . Ninh Yên vịn tay , mượn lực của , nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ninh Anh Dũng đưa Ninh Yên đến xưởng , đầu đón Ninh Anh Liên, bận ngớt.
Ninh Yên mái hiên dậm chân, tầm mắt quét một vòng.
Ninh Xuân Hoa xuất hiện bên cạnh cô: "Tiểu Yên, nhà? Ngoài lạnh lắm."
Ninh Yên chỉ nền tuyết: "Bác họ cả, tìm quét tuyết ạ, quét sạch con đường thôn, để máy kéo tiện ." Mỗi ngày đều đến lấy hàng, liệu mắc kẹt đường ?
Ninh Xuân Hoa vỗ trán, đúng nhỉ? "Được, bác tổ chức ngay. Cháu nhà ăn gì ."
"Vâng ạ."
Ninh Yên xoay xưởng. Xưởng chia hai khu: một khu là văn phòng và phòng khách, khu còn là khu vực việc.
Văn phòng chỉ một gian, tầng lớp quản lý đều chen chúc ở đó. Ninh Yên cũng một cái bàn, vị trí sát cửa sổ. Phía lưng là một cái tủ, bên trong đựng đầy hồ sơ nhân sự và các loại tài liệu.
Ninh Anh Liên mang một cái khay đến: "Ninh Yên, bữa sáng của em."
"Cảm ơn chị." Một cốc sữa đậu nành, một đĩa đậu phụ nhỏ, một phần đậu phụ khô nhỏ, một phần canh miến khoai lang đỏ, đều là sản phẩm của xưởng.
Ninh Yên uống cốc sữa đậu nành nóng hổi, cho đường, nhưng hương vị thuần hậu. Canh miến cho thêm đậu phụ rán, khiến Ninh Yên thỏa mãn nheo mắt . Hạnh phúc quá!
Kế toán La đối diện thấy hết, nhịn bật . Mỗi cô bé ăn cơm, tâm trạng sẽ trở nên . Cho dù là ăn dưa muối, cô bé cũng lộ vẻ sung sướng hạnh phúc, vô cùng hưởng thụ. "Ninh Yên, hôm nay vị thế nào?"
Ninh Yên phụ trách mảng chất lượng, bữa sáng mỗi ngày chính là thử ăn những thứ . Miệng cô sành, chỉ cần chút đổi là thể nhận ngay.
"Chất lượng sữa đậu nành định, đậu phụ tiến bộ, đậu phụ khô khô, miến tồi, thêm chút nữa ạ. Nếu gì bất ngờ, mấy ngày nay đơn đặt hàng sẽ tăng vọt một đợt."
Kế toán La kỳ quái hỏi: "Tại ?"
"Tuyết rơi mà chị." Ninh Yên còn định gì đó, nhưng những khác tới: "Ninh Yên, tuyển ?" Ninh Yên còn phụ trách cả nhân sự, tuyển là việc của cô.
" ạ. Trước Tết doanh sẽ một đợt bùng nổ, bố trí ." Con đường tiêu thụ mở rộng nhanh, các Cửa hàng mậu dịch của các công xã đều nắm bắt , Cửa hàng mậu dịch huyện thành Hoành Sơn cũng nắm bắt , doanh lớn. Các đơn vị quốc doanh lớn, các cơ quan lớn, bộ ngành chính phủ, bệnh viện, trường học, bộ đội đều đặt hàng.
Mùa rau dưa gì nhiều, chủng loại của xưởng đậu phụ đa dạng, để bổ sung chỗ trống của thị trường. Thương hiệu "Đậu phụ Cần Phong" một là nổi tiếng. Công việc trong xưởng nhiều đến mức xuể, tăng ca thêm giờ cũng kịp. Thực tuyển thêm một lứa , nhưng nhân lực vẫn đủ.
Kế toán La tinh thần phấn chấn: "Lần yêu cầu là gì?" Yêu cầu của Ninh Yên đối với mỗi lứa đều giống . Lứa đầu tiên yêu cầu văn hóa, tố chất cao. Lứa thứ hai yêu cầu về văn hóa cao như , mà coi trọng năng lực tổng hợp hơn.