Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 57:57
Cập nhật lúc: 2025-10-24 12:44:02
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà gắt gao ôm lấy con , một hàng huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống, thần trí dần mơ hồ.
Có lẽ, c.h.ế.t mới là giải thoát cuối cùng.
Ninh Tam và Ninh Tứ cũng nhào tới, rõ là vô vọng, nhưng vẫn bảo vệ nhà của .
Một đám học sinh vây quanh họ đ.ấ.m đá, như phát điên, càng đ.á.n.h càng hăng.
Không một ai dám ngăn cản, cả khu sân im phăng phắc, tất cả đều co rúm trong nhà dám lên tiếng.
Một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên: “TẤT CẢ DỪNG TAY!”
Ninh Yên xông , đúng lúc thấy cảnh tượng đó. Sắc mặt cô đại biến, m.á.u cô sôi lên. Cô vớ lấy cây gậy bên đường, lao .
Cây gậy trong tay cô linh hoạt vô cùng, mỗi một kích đều nhắm chuẩn những chỗ hiểm, đau nhất đối phương, buộc chúng dừng .
Chỉ vài gậy, đám học sinh ôm đầu la hét t.h.ả.m thiết.
“Mày là ai? Bớt lo chuyện bao đồng , thì cả nhà mày cũng xui xẻo theo đấy!”
Ninh Yên lạnh lùng đám học sinh mặt còn búng sữa, nhưng ánh mắt hung ác như sói con.
Ninh Tiểu Tứ (con trai út) mặt mũi sưng vù, mắt híp mở . Nghe thấy giọng quen thuộc, nó còn tưởng đang mơ.
“Chị... Chị cả? Là chị thật ?”
Ninh Yên thấy hốc mắt cay xè, trong lòng càng thêm nộ khí: “Là chị đây, Tiểu Tứ đừng sợ, chị về .”
“Chị cả!” Ninh Tiểu Tứ gào , tiếng thê lương mà uất ức.
Ninh Tam ngã đất, dám tin mà mở to hai mắt. Thật sự là chị cả, chị về?
Tên cầm đầu trợn mắt: “Hóa mày cũng là nhà họ Ninh! Tốt lắm, mày cũng là nhà của p.h.ản động, cùng lôi p.h.ê đ.ấ.u!”
“Khẩu khí lớn thật đấy.” Lửa giận trong lòng Ninh Yên bùng nổ. Cô múa gậy quật cho chúng nó một trận tơi tả.
Lần cô thật sự nổi giận, thèm giấu nghề nữa, lôi hết mấy chiêu tàn nhẫn học từ thời mạt thế . Gậy nào gậy nấy quật thẳng đầu gối, yếu huyệt của chúng, đ.á.n.h cho chúng nó ôm chân ngã lăn đất, đau đến hít khí lạnh.
Nếu còn một tia lý trí, cô đại khai sát giới .
Tên cầm đầu đau giận: “Mày dám đ.á.n.h bọn tao, mày c.h.ế.t chắc !”
Ninh Yên nhướng mày. Càng tức giận, cô càng bình tĩnh. “Uy h.i.ế.p ? Tốt thôi. Đằng nào cũng xử lý, bằng tao xử lý chúng mày cho sạch sẽ.”
Cô rút con d.a.o găm , nhắm thẳng đầu gối tên cầm đầu, phập một cái. Xuyên thủng.
“A a a!”
Một chiêu “g.i.ế.c gà dọa khỉ” tất cả đám học sinh sợ vỡ mật, hoảng sợ cô.
Cô rốt cuộc là loại gì? Sao đáng sợ như ?
Ninh Yên chặn đường, lúc mới thầm thở một : “Con tao, ghét nhất là uy hiếp. Thay vì để chúng mày xong việc tính sổ, bằng tao g.i.ế.c sạch một lượt.”
Đây là lời bình thường ? Mọi đều dọa sững sờ. Đây là một con quỷ điên!
“Mày… mày đừng bậy, g.i.ế.c là phạm pháp!”
Ninh Yên lạnh: “Dù tao cũng sắp c.h.ế.t , g.i.ế.c thêm mấy đứa chúng mày đệm lưng cũng lỗ.”
Cả đám cô dọa cho thét. Vừa còn kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ sợ hãi bấy nhiêu.
Kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng, mà Ninh Yên chính là kẻ liều mạng màng sống c.h.ế.t.
Bọn họ trắng chỉ là một lũ nhóc đầu óc nóng lên, càn, vô pháp vô thiên. Gặp kẻ ' sống' thật sự, bọn họ lập tức xìu.
Có đứa định bỏ chạy, Ninh Yên quật một gậy gãy chân.
“Không , bọn em dám nữa, dám đến tìm các gây sự nữa, chị tha cho bọn em !”
Ninh Yên bình tĩnh cái đám nước mắt nước mũi tèm lem: “Được. Cởi hết quần áo .”
Đối phương ngờ vực tai vấn đề: “Cái... cái gì?”
Ninh Yên đạp cho một phát: “Nhanh, tao đếm tới ba, cởi tao đâm.”
“Vâng , em cởi!” Vì giữ mạng, bảo gì chúng cũng . Không chỉ là cởi quần áo giữa trời đông thôi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-5757.html.]
Cả đám run rẩy cởi áo khoác, chỉ còn bộ đồ lót mỏng manh, run lẩy bẩy trong gió lạnh, thể ôm sưởi ấm.
Ninh Yên nhếch mép, sang các em. Ninh Nhị đang ngơ ngác cô, ánh mắt cuồng nhiệt vô cùng.
Ninh Yên kịp nghĩ nhiều, trực tiếp lệnh: “Tiểu Nhị, mấy đứa qua lục xem gì ho , nhặt quần áo nào còn lành lặn thì mặc .”
“Vâng!” Ninh Nhị lau mặt, dính đầy máu, nhưng cũng mặc kệ, chạy tới lục lọi quần áo của đám .
Tiền tiêu vặt cũng ít, chắc là cướp bóc mà .
Ninh Nhị dẫn theo em trai em gái chọn vài cái áo khoác bông còn , so với quần áo rách nát của thì hơn gấp trăm .
Ninh Yên liếc qua: “Được , cút hết .”
Nghe , cả đám màng gì nữa, co giò chạy như bay, chỉ hận mọc thêm hai cái cánh.
Quân tử báo thù mười năm muộn, chúng mày cứ chờ đấy.
Ninh Yên đến bên cạnh Dương Liễu, bà cả đầy vết thương, tâm trạng đặc biệt nặng nề. Rốt cuộc là chịu bao nhiêu tội?
“Mẹ, cố lên một chút, con về đây.”
Dương Liễu nửa mê nửa tỉnh, thấy giọng liền cố gắng mở mắt , trong mắt lóe lên vẻ hoảng hốt: “Tiểu Yên, con , mau! Đi thật xa, vĩnh viễn đừng bao giờ !”
Ninh Yên nắm nhẹ tay bà, mím môi: “Tiểu Nhị, con dẫn Tiểu Tứ thu dọn vài bộ quần áo giặt, cho em năm phút, nhanh lên!”
“Tiểu Tam, lấy t.h.u.ố.c của và những đồ vật quan trọng trong nhà, quan trọng nhất là giấy tờ tùy . Nhanh tay lên!”
Ba đứa trẻ hỏi một lời, đầu lao trong nhà.
Ninh Yên gọi lớn: “Anh Hai! Anh qua đây cõng em, cẩn thận chút!”
Ninh Anh Dũng xem nãy giờ chân vẫn còn mềm nhũn. Hắn Ninh Yên dễ chọc, nhưng ngờ … mạnh mẽ đến . Trước giờ em giấu kỹ quá. Vu Hồng Trung thua trong tay em , oan chút nào.
Hắn tiến lên cõng Dương Liễu, bà ngất . Thân thể bà quá yếu .
Một lát , Ninh Nhị dẫn theo em trai em gái xách theo túi đồ chạy , mắt sáng rực Ninh Yên: “Chị cả, xong ạ.”
Ninh Yên dắt tay Tiểu Tứ: “Tất cả theo chị.”
Cô ở cửa, một cái thủ thế. Hai chiếc xe ba bánh từ trong hẻm chạy .
“Lên xe!”
Ninh Yên dắt Tiểu Nhị và Tiểu Tứ nhảy lên chiếc xe ba bánh phía . Ninh Anh Dũng dìu Dương Liễu và Tiểu Tam ở chiếc xe ba bánh phía .
“Đi thôi.”
Cô đầu . Những đứa trẻ khác nhà họ Ninh cũng đầu .
Chờ họ , trong sân mới động tĩnh, những ở trọ lượt ló .
“Kia con cả nhà họ Ninh ? Nó nông thôn ? Sao bỗng dưng về?”
“Chắc là về thăm nhà. Vừa nó hung dữ thật, đ.á.n.h gần c.h.ế.t, dọa c.h.ế.t khiếp. May mà giờ đắc tội với nó.”
“Mà, bọn họ ?”
“Còn nữa? Đến bệnh viện chứ . Ai, thật đáng thương.”
“Đáng thương cái gì, bọn họ là nhà phần tử , c.h.ế.t hết tội.”
Ninh Yên đúng là đưa đến bệnh viện, tìm vị bác sĩ quen chữa thương cho Dương Liễu và mấy đứa em.
Mấy đứa trẻ chỉ thương ngoài da, nhưng Dương Liễu thì phiền phức hơn, cần viện trị liệu.
Thân phận của Dương Liễu quá mẫn cảm, chắc thể an tâm ở bệnh viện. Bệnh viện bây giờ cũng nơi an .
Ninh Yên bảo bác sĩ kê thêm nhiều t.h.u.ố.c cho bà.
Thư Sách
Bác sĩ t.h.ả.m trạng của cả nhà, khẽ thở dài, kê thuốc.
Ninh Yên dám ở bệnh viện lâu, lấy t.h.u.ố.c xong là đưa cả nhà thẳng tiến ga tàu.
Một đàn ông đợi sẵn ở đó: “Đồng chí Ninh, đây là lãnh đạo gửi cho cô.”
Ninh Yên tiện tay mở xem, bên trong là hai vé giường mềm, bốn vé ghế cứng, một tờ giấy thông hành, và một ít bánh điểm tâm.
“Thay cảm ơn ngài , ân tình sẽ trả.”
Chuyến tàu sẽ khởi hành trong hơn một tiếng nữa, chỉ thể chậm rãi chờ. Ninh Anh Dũng và Ninh Nhị luôn túc trực bên Dương Liễu.
Ninh Tứ thì ôm chặt đùi Ninh Yên buông, Ninh Tam thì lén lút níu lấy vạt áo cô, như thể là thể tìm cảm giác an .
Thời gian từng chút trôi qua. Bỗng nhiên, cửa nhà ga ầm lên, một đám đông hùng hổ xông .
“Con nhãi họ Ninh khốn kiếp , cút đây cho lão tử!”