Ninh Yên nhàn nhạt : “Lùi là c.h.ế.t. Không c.h.ế.t thì cứ tiến lên thôi, đơn giản .”
Lùi là c.h.ế.t? Nội tâm Ninh Anh Kiệt chấn động mạnh: “Có khó khăn đến ?”
Ninh Yên cảm thấy chẳng qua là sống quá thuận lợi, từng trải qua sóng gió. “Anh cả, thật em hâm mộ . Anh cha đầy hứa hẹn che mưa chắn gió, hết lòng chăm sóc, em trai em gái kính trọng, đứa con trai đáng yêu.”
“Còn em, chỉ nỗ lực sống sót, mà còn gồng gánh cả một bầu trời cho khác, còn …” Giọng cô nhỏ dần: “Liều mạng cứu .”
Cô còn cứu Ninh Hãn Hải , tuy rằng hiện tại vẫn kế hoạch cụ thể.
Ninh Anh Kiệt rõ: “Cái gì?”
Ninh Yên ha ha, lảng sang chuyện khác: “Ông Trương mắng , cứ mắng con trai ông . Con trai ông còn tệ hơn nhiều.”
Ninh Anh Kiệt: ...... “Em đang khen mắng ?”
“Ha ha ha.” Ninh Yên híp cả mắt: “Lão Trương nhược điểm rõ ràng lắm, cứ nhắm đó là gỡ một bàn…”
Trò chuyện suốt đường , tâm trạng Ninh Anh Kiệt rõ ràng lên. Tiểu Yên đúng, ly hôn thôi mà, trời sập xuống .
Đến cổng Cung Tiêu Xã huyện, một phần ba hàng dỡ xuống. Giám đốc Thiệu kiểm kê một lượt. Thấy lượng vấn đề, ông chỉ huy nhân viên chuyển đồ trong.
Giám đốc Thiệu vô cùng hài lòng với dịch vụ giao hàng của Cần Phong.
Ông đầu thấy Ninh Yên, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Đồng chí Tiểu Ninh, hôm nay đến đây? Khách quý hiếm đến, trong chơi.”
Ninh Yên tủm tỉm từ chối: “Cháu còn việc, ạ.”
Vì huyện thành là nơi qua để đến đơn vị bộ đội, xưởng ngày nào cũng giao hàng, nên tiện đường giao luôn. Dịch vụ giao hàng tận nơi coi như là sáng kiến đầu tiên của xưởng, nhận lời khen ngợi nhất trí. Cho dù đối thủ cạnh tranh, chỉ riêng thái độ phục vụ thôi cũng đủ giữ chân khách hàng.
“Bên chú mới về một lô sữa bột với sữa mạch nha, cháu lấy ?”
“Muốn !” Mắt Ninh Yên sáng rực, lấy liền bốn hộp sữa bột, bốn hộp sữa mạch nha.
Ninh Anh Kiệt ngớ : “Tiểu Yên, em mua nhiều thế gì?”
“Cả nhà em sức khỏe đều yếu, cần bồi bổ.” Ninh Yên tính cho cả nhà mỗi ngày uống một cốc. Mẹ cô sức khỏe yếu, ba đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn, còn cô thì quá tốn não, càng cần bổ sung dinh dưỡng. Cô sắp nông trường Hồng Quang thăm bố, cũng mang hai hộp bồi bổ cho ông. Tính thế còn đủ.
Nghĩ đến sắp xa, cô hỏi: “Phiếu của em sắp hết hạn , tiêu bớt.”
Bây giờ cô thể kiếm đủ loại phiếu, tiền, nên thả phanh mua sắm.
“Vậy , em tự chọn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-8181.html.]
Ninh Anh Kiệt và mấy đợi bên ngoài. Ninh Yên trong quét hàng, thấy hộp bánh quy bằng sắt tây, lập tức phấn chấn. Cô mua cả một thùng bánh quy hiệu Kim Kê, hai cân bánh hạch đào, một túi kẹo lạc tôm hồng, còn mua thêm mấy đôi giày giải phóng, một cái phích nước. Mấy thứ cô đều định mang cho Ninh Hãn Hải.
Cô mua sắm thỏa thích mới chậm rãi chen ngoài. Đi nửa đường, cô chạm mặt một , cả hai đều sững sờ.
Đối phương cũng ngây , khô khan một câu: “Ninh Yên ? Trùng hợp thật, cháu cũng đến mua đồ ?”
Ninh Yên im lặng. Người đúng là nên nhắc đến, nhắc xuất hiện.
“Bác Trương, bác chạy tận Cung Tiêu Xã huyện mua đồ? Cung Tiêu Xã công xã gần hơn mà?”
Lão Trương và Ninh Yên vốn ưa , nhưng đội vận tải xe nào khó sửa, vẫn tìm đến cô. Địa vị của Ninh Yên ở đội vận tải đặc biệt, tuy nhân viên chính thức, nhưng đến cả lãnh đạo cũng nể mặt cô. Lão Trương ghen tị, nhưng chẳng gì cô.
Lúc , lão Trương hít sâu một , lộ vẻ đắc ý: “ đến mua đồ cưới.”
Tâm trạng Ninh Yên phức tạp, cố gắng như thấy phụ nữ bên cạnh ông : “Cháu nhớ lầm thì vợ bác mới mất tháng vì bệnh?”
Mới một tháng cưới vợ mới? Đàn ông a.
Lão Trương đầy lý lẽ: “Trong nhà đàn bà ? việc vất vả như , đương nhiên tìm một phụ nữ hầu hạ…”
Ninh Yên nổi nữa. Cái thứ gì đây. “Thôi , bác vui là .”
Ông già khú đế, con trai ngoài ba mươi, cháu trai ngang tuổi cô, mà còn đòi cưới vợ mới, đúng là...
Cô đầu định , lão Trương gọi : “Chúng cũng coi như đồng nghiệp một thời gian, đám cưới cháu nhất định đến nhé. À đúng , thằng Anh Kiệt cũng đến.” Ông còn đắc ý.
Ánh mắt Ninh Yên lạnh vài phần, về phụ nữ bên cạnh ông : “Không giới thiệu một chút ?”
Người phụ nữ cúi gằm mặt, chỉ hận thể tìm cái lỗ nào chui xuống.
Trái , lão Trương thì tự nhiên, thậm chí còn chút khoe khoang: “Giới thiệu cái gì? Cháu cũng quen mà, Lý Ngân Đệ.”
Lý Ngân Đệ, vợ cũ của Ninh Anh Kiệt, chị dâu họ cũ của Ninh Yên, lúc co rúm dám ngẩng đầu.
Ninh Yên sớm đoán phần nào, nhưng tận tai thấy, vẫn cảm thấy quá hoang đường.
Thư Sách
“Lý Ngân Đệ, cô thật sự gả cho ông lão ?” Dù tái giá cũng lựa chọn kỹ càng chứ. Hơn nữa, lão Trương và Ninh Anh Kiệt là đồng nghiệp, thấy hổ ?
Mặt lão Trương tái : “Ninh Yên! Cái miệng mày độc quá! Ông lão nào? Tao già!” Công việc của ông ngon nghẻ, khối đàn bà xúm . Vợ c.h.ế.t, bà mối đến cửa, giới thiệu cả đống, ông chọn đến hoa cả mắt.
Ninh Yên thẳng thừng đáp trả: “Cháu trai ông ngang tuổi cháu, gọi ông một tiếng ông lão, cháu nghĩ là khách khí lắm đấy.”
Lão Trương vốn ưa cô, lập tức nổi khùng: “Mày khách khí thế nào?”
Ninh Yên lạnh: “Ông tự tìm đấy nhé. Lão yêu quái! Lão dê già! Lão khốn nạn! Lão bất tử…” Cô thể c.h.ử.i nửa ngày cần nghỉ, ?
Động tĩnh kinh động các khách hàng khác, tò mò sang, chỉ trỏ lão Trương.
Lão Trương hổ tức giận. Sao ông quên mất con nhãi hung hãn thế nào? Tự dưng chọc nó gì?
Lý Ngân Đệ đột nhiên ngẩng đầu: “Đủ ! Mày dựa mà c.h.ử.i ?”
Ninh Yên: ???