Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 109: Triệu Hành giúp đỡ ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Vãn Nguyệt để ý đến lời cầu xin của , đến bên thùng xe, tiên vỗ vỗ ván gỗ an ủi.
“A Ngôn, Hạ Hạ, đừng sợ, .”
Tiếng của Tiểu Bạch bên trong dần ngừng , truyền đến giọng Lý Ôn Ngôn nhưng cố tỏ bình tĩnh.
“Nương, cũng cẩn thận.”
Nàng lúc mới đầu , ánh mắt rơi Chu Anh Tuấn, như đang cân nhắc điều gì.
“Ba Lâm thành là địa bàn của ca ca rể ngươi, đúng ?”
Chu Anh Tuấn tưởng nàng sợ , cứng rắn, nhưng ánh mắt nàng dồn ép, vội vàng gật đầu: “Phải, là... là ca ca rể ...”
“Rất .”
Hạ Vãn Nguyệt nhặt một sợi dây lưng của tên tráng hán đất, tiến lên mấy bước, vặn tay liền trói Chu Anh Tuấn chắc chắn, động tác nhanh đến mức còn kịp giãy giụa.
“Nếu ngươi thích ỷ thế h.i.ế.p như , sẽ dẫn ngươi gặp vị tỷ phu Tri phủ của ngươi, hỏi xem , dung túng tiểu cữu tử chặn đường cướp bóc, tính là luật phạm luật .”
Chu Anh Tuấn hoảng loạn, giãy dụa: “Ngươi thể dẫn ! Buông ! Tỷ phu của sẽ tha cho ngươi !”
Hạ Vãn Nguyệt lười đôi co với , cắm d.a.o bổ dưa về xe la, cầm lấy dây cương, thèm đám tráng hán đang rên rỉ đất, chỉ quát khẽ với con la một tiếng: “Dạ!”
Xe la hai bước, đám tráng hán đất đều ôm lấy vết thương bỏ chạy.
Xe la từ từ khởi động, bánh xe nghiến qua sỏi đá phát tiếng kẽo kẹt, trong khoang xe, Lý Ôn Ngôn khẽ hỏi: “Nương, chúng về gặp quan ?”
Hạ Vãn Nguyệt đầu, xuyên qua kẽ hở rèm xe các con, ánh mắt dịu đôi chút.
“Phải, cho bọn chúng , cho dù chúng là phụ nữ và trẻ con, cũng dễ bắt nạt.”
Ánh nắng xuyên qua tán lá rừng rải vết bánh xe, Chu Anh Tuấn kéo lê phía xe, miệng vẫn ngừng c.h.ử.i bới dơ bẩn, nhưng chẳng thể ngăn cản hướng của xe la.
Mèo Dịch Truyện
Bàn tay Hạ Vãn Nguyệt nắm chặt dây cương vững vàng, hệt như vô kiếp nàng dẫn đội xuyên qua hiểm cảnh.
Nàng bao giờ là con cừu non mặc xẻ thịt, kẻ nào động đến con nàng, thì nếm thử sự lợi hại của nàng .
Xe la đến nha môn Tri phủ, tiếng than của Chu Anh Tuấn thu hút ít bách tính vây xem.
Hạ Vãn Nguyệt ghìm dây cương, lạnh lùng nam nhân trói xe giãy giụa, cất giọng trong trẻo lớn tiếng.
“Tri phủ đại nhân thành Ba Lâm ở ? Tiểu cữu tử Chu Anh Tuấn của ngài, giữa ban ngày ban mặt chặn đường cướp bóc, ức h.i.ế.p phụ nữ trẻ nhỏ, xin đại nhân hãy đây cho một lời giải thích!”
Lời hô lên, xung quanh lập tức xôn xao bàn tán.
Ai nấy đều Chu Anh Tuấn ỷ thế tiểu Tri phủ mà hoành hành ngang ngược, chỉ là ai dám công khai khiêu chiến, nay thấy dám náo đến nha môn, đều hiếu kỳ vây .
Đám nha dịch vội vã chạy , thấy Chu Anh Tuấn trói, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Kẻ cầm đầu định bước lên cởi trói, nhưng ánh mắt của Hạ Vãn Nguyệt buộc lui.
“Sao thế? Tri phủ đại nhân định bao che ?”
Ngón tay nàng khẽ chạm d.a.o bổ dưa, luồng hàn quang đó khiến bước chân đám nha dịch khựng .
Đang giằng co, trong nha môn đột nhiên truyền đến một trận náo động, một nam nhân trung niên mặc cẩm bào xanh nhanh chóng bước , chính là Tri phủ thành Ba Lâm Lý Văn Bân.
Hắn thấy Chu Anh Tuấn trói, sắc mặt xanh mét, định nổi giận, thấy bên ngoài đám đông vài nam tử mặc huyền y vội vã tới, cầm đầu bên hông đeo một khối lệnh bài rồng, ánh mắt sắc bén như ưng.
“Thuộc hạ của Thất hoàng tử, phụng mệnh xử lý công vụ.”
Nam tử huyền y đến mặt Hạ Vãn Nguyệt, chắp tay hành lễ, giọng lớn nhưng mang theo uy nghiêm thể nghi ngờ.
“Hạ cô nương, Điện hạ việc , đặc biệt phái thuộc hạ đến tương trợ.”
Hạ Vãn Nguyệt ngẩn , hiểu rõ.
Nàng tưởng Triệu Hành bây giờ chắc hẳn đang bận rộn, ngờ còn chú ý đến chuyện nhỏ .
“Đa tạ.”
Lý Văn Bân thấy khối lệnh bài rồng đó, chân mềm nhũn, còn dám kiêu căng, khuỵu gối quỳ sụp xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-109-trieu-hanh-giup-do.html.]
“Hạ quan là của Điện hạ, tội đáng muôn c.h.ế.t!”
Lúc mới hiểu , tiểu cữu tử của chọc ổ kiến lửa.
Nam tử huyền y thèm , chỉ dặn dò phía : “Chu Anh Tuấn chặn đường cướp bóc, tội chứng rõ ràng, hy vọng Lý đại nhân công bằng xử lý, đừng nên tiếp tay cho kẻ .”
Chu Anh Tuấn sợ đến hồn bay phách lạc, rống giận dữ dội.
“Các ngươi là ai, dám quản chuyện của , quả là sống c.h.ế.t, tỷ phu mau bắt bọn chúng , tỷ phu………”
“Còn mau câm miệng!”
Lý Văn Bân kinh sợ, vội vàng quát mắng Chu Anh Tuấn.
Chu Anh Tuấn lúc mới nhận tình hình , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giọng cũng yếu ớt hẳn .
Nam tử huyền y hừ lạnh một tiếng: “Chu Anh Tuấn, ngươi tác oai tác phúc lâu, hôm nay chính là báo ứng của ngươi.”
Nói , phất tay, thuộc hạ phía liền áp giải Chu Anh Tuấn .
Lý Văn Bân quỳ đất, mồ hôi lạnh chảy ròng trán, liên tục dập đầu: “Hạ quan nhất định sẽ công bằng xử lý, tuyệt đối dám tư vị.”
Hạ Vãn Nguyệt thấy cảnh chỉ cảm thấy sảng khoái.
Bách tính vây xem thấy , ào ào vỗ tay khen ngợi.
Hạ Vãn Nguyệt đến mặt Lý Văn Bân, lạnh lùng : “Lý đại nhân, chuyện ngày hôm nay, mong ngài thể cho bách tính một lời giải thích.”
Lý Văn Bân vội vàng gật đầu lia lịa: “Phải , hạ quan nhất định sẽ nghiêm trị Chu Anh Tuấn, trả công đạo cho Hạ cô nương và bách tính.”
Xử lý xong việc, nam tử huyền y sang Hạ Vãn Nguyệt, ngữ khí dịu đôi chút.
“Hạ cô nương, việc xong. Điện hạ , nếu phía trở ngại, thể dùng tín vật đến dịch trạm cầu cứu.”
Hắn đưa qua một khối ngọc bội khắc chữ “Triệu”.
Hạ Vãn Nguyệt nhận lấy ngọc bội cất , khẽ gật đầu: “Thay tạ ơn Thất điện hạ.”
“Cô nương bảo trọng.”
Nam tử huyền y dẫn áp giải phạm nhân nha môn, đám vây xem cũng dần dần tản .
Hạ Vãn Nguyệt giơ roi, xe la từ từ rời khỏi bãi đất trống nha môn.
Trong khoang xe, Lý Ôn Ngôn khẽ hỏi: “Nương, những kẻ đó sẽ đến nữa chứ?”
“Sẽ .”
Hạ Vãn Nguyệt đầu, xuyên qua rèm xe những gương mặt ngây thơ của các con, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt tan biến, đó là nụ dịu dàng.
“Bây giờ chúng sẽ khỏi thành, đến một nơi an .”
Con la dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, bước chân trở nên nhẹ nhàng.
Bánh xe nghiến qua đường lát đá xanh, chở theo cả gia đình nàng dần dần rời xa sự huyên náo của thành Ba Lâm.
Vừa khỏi cổng thành Ba Lâm, xe la còn hai dặm, phía quan đạo một đội thương đội đang dừng .
Hơn mười chiếc mã xa xếp thành hàng chỉnh tề, hán tử cầm đầu mặc áo đoản đả, đeo trường đao bên hông, thấy xe la của Hạ Vãn Nguyệt tới, lập tức bước lên hai bước, thái độ cung kính.
“Xin hỏi Hạ cô nương ?”
Hạ Vãn Nguyệt theo bản năng nắm chặt cây roi trong tay, ánh mắt cảnh giác: “Các ngươi là ai?”
“Cô nương đừng hoảng, chúng là Triệu Hành công tử và Tô Tĩnh An ủy thác, đặc biệt đến hộ tống ngài Huệ Châu.”
Hán tử móc từ trong lòng một khối mộc bài, bên khắc một chữ “Tô”.
là dấu hiệu Tô Tĩnh dùng đó.
Hắn bổ sung: “Triệu công tử , ngài mang theo trẻ con đường an , đúng lúc thương đội chúng về hướng đông nam, tiện đường đến Huệ Châu giao hàng, còn đặc biệt dặn dò chúng , khoản chi tiêu đường đều do gánh vác.”
Hạ Vãn Nguyệt mộc bài, lòng ngẩn đôi chút.