Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 112: --- Quán trọ đen 1
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Buông họ , họ đều là trẻ con, chuyện gì cứ nhắm .”
Khi Hạ Vãn Nguyệt dây thừng thô ráp trói cột, Tiểu Bạch trong lòng nàng đặt lên đống cỏ khô chân.
Đứa trẻ kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng dám thành tiếng, chỉ nắm chặt vạt áo của nàng run rẩy.
Không xa đó, Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ hai hán tử vạm vỡ trói lưng dựa lưng .
Lý Ôn Ngôn cứng cổ trừng mắt bà chủ bước từ cửa.
Còn Lý Tri Hạ thì lén lút thò ngón tay túi áo.
Nơi đó giấu quả b.o.m bột ớt mà Hạ Vãn Nguyệt cho nàng.
Bà chủ hồng y đùa nghịch quạt xếp, hoa mẫu đơn chạm rổ mặt quạt ánh nến phát ánh sáng yêu dị.
Nàng bước chậm rãi tới, mũi giày đá nhẹ bắp chân Hạ Vãn Nguyệt, giọng mềm mại như thấm mật.
“Vị phu nhân trấn định như , phu quân cùng ?”
Hạ Vãn Nguyệt rũ mi che vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt, bàn tay trói lưng lén lút mài sợi dây thừng.
“Phu quân mất sớm, chỉ còn ba con nương tựa theo thương đội xuôi nam tránh nạn, kiếm miếng cơm manh áo.
Nếu bà chủ ham tài, hàng hóa của chúng đều ở xe ngựa, chỉ cầu xin cho bọn trẻ một con đường sống.”
“Đường sống?”
Bà chủ đột nhiên bật , cây quạt xếp “xoẹt” một tiếng mở , che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt câu hồn.
“Khách điếm ‘Nghênh Khách Lai’ của , bước đây thì từng ai sống sót mà . mà ——”
Ánh mắt nàng quét qua nắm đ.ấ.m siết chặt của Lý Ôn Ngôn, dừng Hạ Vãn Nguyệt.
“Thấy ngươi là điều, chi bằng ở trướng phòng cho ? Bọn trẻ ! Chỉ cần ngoan ngoãn, cũng thể giữ một mạng.”
Lời dứt, Lý Tri Hạ đột nhiên kêu lên the thé: “Mẫu ! Nàng lừa ! Vừa con thấy nàng sai gia đinh kéo t.h.i t.h.ể bảo tiêu hậu viện !”
Sắc mặt bà chủ trầm xuống, định giơ tay, Hạ Vãn Nguyệt đột nhiên cất cao giọng ngắt lời.
“Nếu bà chủ cần trướng phòng, tự nhiên thể đảm nhiệm. Chỉ là Ấp Bạch còn nhỏ, cần b.ú sữa, Ôn Ngôn và Tri Hạ cũng cần ăn cơm.”
“Chúng một đường tránh nạn đến đây, vốn dĩ là để sống sót. Đã may mắn sống sót, ai c.h.ế.t chứ? suốt chặng đường tránh nạn, chúng đều tổn thương đến căn cốt.”
“Nếu ngay cả một bữa cơm no cũng cho, thể bệnh yếu của , e rằng chống đỡ nổi ba ngày sẽ tắt thở.”
Nàng cố ý ho khan hai tiếng, giọng càng thêm mềm mại.
“Đến lúc đó tìm trướng phòng khác, phiền phức bao!”
Bà chủ chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên gập quạt, vỗ nhẹ hai cái lên vai nàng.
“Quả là một kẻ tinh ranh. Người , hết đưa bọn trẻ đến sương phòng, cởi trói cho phu nhân, mang một bát cháo nóng đến.”
Khi những gã hán tử áp giải cặp long phụng thai rời , Lý Ôn Ngôn đột nhiên đầu , nhanh chóng liếc Hạ Vãn Nguyệt một cái.
Y thừa lúc khác để ý, giấu mảnh bát sứ ở góc bàn ống tay áo.
Dây thừng tay sắp đứt .
Hạ Vãn Nguyệt trong lòng khẽ động, đợi khi gã hán tử cởi trói dây thừng, nàng cố ý lảo đảo một cái, tay “vô tình” quét qua mép bàn, khiến một chiếc bát rơi xuống đất.
“Ai da!”
Nàng kinh hô cúi xuống nhặt, đầu ngón tay nhanh chóng cứa một vết nhỏ lên mảnh vỡ, giọt m.á.u lập tức rịn .
Bà chủ nhíu mày, bất kiên nhẫn vẫy tay: “Đừng giả vờ nữa, cháo sắp đến .”
Hạ Vãn Nguyệt ôm lấy ngón tay đang chảy máu, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, ngay cả thở cũng trở nên dồn dập.
“Bà chủ… , chứng rối loạn đông máu…” Lời dứt, nàng mềm nhũn, ngã thẳng cẳng xuống, Tiểu Bạch bên cạnh cũng theo đó mà òa lên.
Biến cố khiến các gia đinh trong phòng đều hoảng loạn, bà chủ cũng nhanh chóng bước tới, cúi thử thở của nàng.
“Cái thứ gì thế ? Rối loạn đông m.á.u là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-112-quan-tro-den-1.html.]
Chứng rối loạn đông m.á.u mà Hạ Vãn Nguyệt , nàng từng qua, kỳ lạ hỏi một gã gia đinh bên cạnh.
Gã gia đinh của khách điếm lắc đầu, biểu thị y cũng từng qua.
Ngay lúc , Hạ Vãn Nguyệt đột nhiên mở mắt, nắm chặt mảnh sứ dính máu, mạnh mẽ đ.â.m cổ bà chủ!
Nhanh chóng khống chế bà chủ.
“Tiện nhân!”
Bà chủ đau đớn, đột nhiên nàng chạm , ở đầu cây quạt xếp xuất hiện một hàng lưỡi dao, quạt xếp xoay chuyển, nhanh chóng cứa tay Hạ Vãn Nguyệt.
Hạ Vãn Nguyệt đau đớn, tay nàng mềm nhũn, mảnh sứ tay rơi xuống đất.
nàng nhanh chóng phản ứng , tay chống lưng bà chủ, tiễn trong tay áo b.ắ.n .
Thân thể bà chủ cứng đờ, đôi mắt nàng trợn trừng, tuyệt nhiên thể ngờ c.h.ế.t theo cách .
Bên ngoài nhà đột nhiên truyền đến tiếng sứ vỡ, ngay đó là tiếng Lý Tri Hạ la lớn: “Cháy ! Nhà bếp cháy !”
Hóa Lý Ôn Ngôn khi áp giải đến sương phòng, thừa lúc gia đinh để ý, dùng mảnh sứ cắt đứt dây trói, dắt theo mò đến nhà bếp, đổ đèn dầu đống củi khô.
Khói đặc nhanh chóng từ hậu viện bay , trong khách điếm lập tức hỗn loạn.
Hạ Vãn Nguyệt nhân cơ hội ôm lấy Tiểu Bạch, kéo hai đứa trẻ lao chạy thẳng cửa .
“Có !”
Bà chủ thổ một ngụm m.á.u tươi, vùng vẫy bò ngoài, nàng gào thét đuổi theo, nhưng khói đặc sặc mà ho khan liên tục.
Kịch độc tiễn trong tay áo nhanh chóng lan khắp mạch m.á.u , bà chủ co giật một trận, thổ một ngụm m.á.u đen, ngã xuống đất, tắt thở.
Hạ Vãn Nguyệt đầu khách điếm lửa cháy ngút trời, một tay ôm Tiểu Bạch, một tay dắt Lý Tri Hạ, lưng là Lý Ôn Ngôn, lao nhanh rừng núi tối đen như mực.
Hạ Vãn Nguyệt dẫn ba đứa trẻ chạy trong rừng núi ước chừng nửa canh giờ, cho đến khi còn thấy tiếng đuổi theo phía , mới phệt xuống một gốc cây hòe cổ thụ mà thở dốc.
Tiểu Bạch trong lòng nàng ngủ say từ lâu, Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ cũng mệt đến vã mồ hôi, nhưng vẫn cảnh giác chằm chằm con đường qua.
“Mẫu , chúng … chúng lo cho của thương đội nữa ?”
Lý Tri Hạ kéo kéo vạt áo của Hạ Vãn Nguyệt, giọng mang theo một tia do dự.
Hạ Vãn Nguyệt trong lòng trùng xuống, nàng nãy chỉ lo chạy thoát , quên mất thương đội còn hơn mười gã gia đinh bắt tù binh.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến tiếng cành cây gãy.
Hạ Vãn Nguyệt lập tức bảo vệ bọn trẻ phía , thấy một gã gia đinh trẻ tuổi là vết thương từ bụi rậm chui , chính là A Phúc, phụ trách kiểm đếm hàng hóa trong thương đội.
“Phu nhân! Người là quá !”
A Phúc loạng choạng chạy tới, mặt kinh ngạc mừng rỡ.
Mèo Dịch Truyện
“Bà chủ nhốt những còn ở hậu viện khách điếm, đợi đến sáng sẽ… sẽ bán chúng đến mỏ đá!”
Hạ Vãn Nguyệt nghi hoặc: “Ngươi mà trốn thoát ?”
A Phúc giải thích: “Ta bọn họ kéo ngoài kiểm đếm hàng hóa. Đột nhiên thấy la lớn cháy , bọn chúng đều chạy dập lửa, thừa lúc đối phương để ý mà trốn thoát.”
Hạ Vãn Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, lập tức dậy: “A Phúc, ngươi chìa khóa nhà củi đang ở trong tay ai ? Hậu viện lối nào khác ?”
A Phúc suy nghĩ một lát, ghìm giọng : “Chìa khóa chắc chắn ở kẻ gác cổng. Bọn chúng vẫn luôn đeo , ngay cả khi ngủ cũng rời.”
“Còn một cái hang ch.ó ở góc tây bắc hậu viện, đây chính là từ đó chui , đủ cho một chui qua.”
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, nhanh chóng tính toán.
“Bây giờ khách điếm đang cháy, bọn chúng chắc chắn bận rộn dập lửa, phòng sẽ lỏng lẻo hơn một chút.”
Nhìn ba đứa trẻ, Hạ Vãn Nguyệt vô cùng do dự, nếu nàng cứu , ba đứa trẻ nhất định thể mang theo.
thể mang theo, để ở đây nàng cũng yên lòng.
Mang , cũng yên lòng. Người của thương đội suốt chặng đường đều chăm sóc con nàng, bảo nàng mặc kệ, nàng cũng .