Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 114: --- Đến Huệ Châu.
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , khi ánh bình minh ló dạng từ đỉnh núi, thương đội thu dọn xong xuôi hành lý, chuẩn lên đường.
Đi suốt một buổi sáng, luôn trong cảnh vội vã, vốn mang thương tích, đường nghỉ ngơi, dẫn đầu thương đội liền cho truyền lệnh xuống, bảo nghỉ chân tại chỗ.
Hạ Vãn Nguyệt bước xuống mã xa, đến mã xa của dẫn đầu.
“Lương lão bản, còn bao lâu nữa thì đến Huệ Châu?”
Lương lão bản, dẫn đầu, lấy bản đồ xem xét, khung cảnh xung quanh.
Mèo Dịch Truyện
“Sắp , thêm hai ngày nữa là tới.”
…………
26_Sau hai ngày đường gấp, cuối cùng cũng đến Huệ Châu.
Khi xe la nghiền qua những phiến đá xanh ở cổng thành Huệ Châu, Hạ Vãn Nguyệt cuối cùng cũng ngửi thấy mùi gió biển.
Hơi ẩm mặn mòi hòa lẫn mùi tanh của cá, len lỏi qua khe hở cổng thành, khác biệt so với những thị trấn nội địa nàng qua.
Cổng thành cao, rêu xanh mọc đầy kẽ gạch, lính giữ thành mặc quân phục bạc màu, trường thương trong tay gỉ sét loang lổ, thấy mã xa của thương đội cũng chỉ tùy tiện liếc mắt một cái phất tay cho qua.
Vào trong thành, mới thực sự rõ bộ dạng của Huệ Châu.
Con phố chính lát đá vụn, lồi lõm, nước đọng mưa phản chiếu những ngôi nhà đất thấp hai bên, mái hiên treo những tấm lưới đ.á.n.h cá đang phơi khô, thỉnh thoảng đứa trẻ chân trần chạy qua, b.ắ.n tung tóe những vệt nước bùn.
Các cửa tiệm ven đường lác đác vài cái, đa phần là những quầy hàng nhỏ bán hải sản, vài con cá biển nửa sống nửa c.h.ế.t trong giỏ tre, bán hàng ghế đẩu nhỏ, ánh mắt đờ đẫn qua .
Hán tử của thương đội thở dài: “Người Huệ Châu nghèo khó, hôm nay xem còn khó khăn hơn lời đồn.”
Hạ Vãn Nguyệt ôm Tiểu Bạch, cảnh tượng đổ nát , trong lòng cũng khỏi cảm thán.
Nàng đầu hỏi Lương lão bản: “Lương lão bản, nha môn trong thành ở ? Ta hỏi thăm chút chuyện.”
Lương lão bản gãi đầu, “Ta cũng rõ lắm, nhưng tìm một dân bản địa hỏi chắc là .”
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, ôm Tiểu Bạch về phía một bán hải sản.
“Đại thúc, xin hỏi nha môn trong thành lối nào ạ?”
Người bán hàng ngẩng đầu, đưa tay chỉ về phía , thấy quan thoại của Hạ Vãn Nguyệt thì sững sờ một lát, há miệng, bằng thứ quan thoại nặng giọng địa phương, ngôn ngữ chút khó khăn khiến Hạ Vãn Nguyệt miễn cưỡng thể hiểu .
“Người từ nơi khác đến ? Cứ thẳng theo con phố , rẽ một cái là tới. Cô nương, nàng hỏi thăm nha môn gì ?”
Hạ Vãn Nguyệt khẽ, cố gắng để rõ ràng từng chữ.
“Ta hỏi xem những lưu dân sắp xếp thế nào.”
Người bán hàng , đưa tay xua xua những con ruồi đang bay hải sản.
“Sắp xếp thế nào ư? Đương nhiên là sắp xếp đến các thôn trấn ! Huệ Châu vốn ít , quan tri phủ còn mừng kịp khi thể tiếp nhận nhiều lưu dân như .”
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, lời cảm ơn, thúc xe la về phía nha môn.
Đứng cổng nha môn, tấm biển “Huệ Châu Phủ Nha” bạc màu, trong lòng nàng còn sự mong đợi như khi đến, mà đó là vài phần an tâm.
Dù khó khăn đến mấy, đây cũng là nơi nàng và các con bám trụ.
Người xếp hàng cổng nha môn ít, đa phần là những lưu dân giống nàng, tay nắm chặt tấm lộ dẫn rách nát, mặt đầy vẻ lo âu.
Hạ Vãn Nguyệt lục tìm trong gian, tìm mãi nửa ngày cũng thấy lộ dẫn, lúc nàng mới nhớ , nàng căn bản lộ dẫn!
Mắt thấy những phía lượt xong việc rời , hàng từng chút một dịch chuyển về phía , lòng Hạ Vãn Nguyệt cũng từng chút một thắt .
Đến lượt nàng, nha dịch mặt cảm xúc đưa tay : “Lộ dẫn.”
Hạ Vãn Nguyệt c.ắ.n cắn môi, cứng rắn : “Quan gia, … lộ dẫn.”
Sắc mặt nha dịch trầm xuống, “Không lộ dẫn còn xin an trí? Từ đến thì về đó !”
Những xung quanh đều nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, Hạ Vãn Nguyệt vội vã đến mức trán toát mồ hôi.
Không , nàng khó khăn lắm mới đến đây, thể về?
lúc nha dịch sắp đuổi nàng , Hạ Vãn Nguyệt đột nhiên nhớ đến miếng ngọc bội mà Thất hoàng tử tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-114-den-hue-chau.html.]
Nàng vội vàng lấy ngọc bội trong lòng , đưa đến mặt nha dịch, “Quan gia, đây là vật của Thất hoàng tử ban cho , ngài xem thể thông cảm giúp đỡ một chút ?”
27_Nha dịch nhận lấy ngọc bội, cẩn thận xem xét, sắc mặt lập tức đổi, vội vàng chạy nhỏ trong nha môn.
Không lâu , vội vã , thái độ trở nên vô cùng cung kính, “Vị cô nương , mời trong, tri phủ đại nhân gặp nàng.”
Hạ Vãn Nguyệt giao phó các con cho thương đội trông coi, ánh mắt ngưỡng mộ của , nàng bước nha môn.
Không lâu , Hạ Vãn Nguyệt cầm một tấm lộ dẫn mới từ bên trong.
Thấy nơi thủ tục hộ tịch xếp đầy , nàng cũng ngại chen lên đành xếp hàng từ đầu.
Đến lượt Hạ Vãn Nguyệt, viên công án đầu cũng ngẩng lên, tiếp nhận lộ dẫn của nàng, cộc lốc hỏi: “Tên họ, nguyên quán, đến Huệ Châu gì?”
“Hạ Vãn Nguyệt, nguyên quán Hoài Châu, đưa ba đứa trẻ đến đây an gia.”
Giọng nàng bình tĩnh, đón lấy Tiểu Bạch, kéo Ôn Ngôn và Tri Hạ đến bên cạnh, hai đứa trẻ rụt rè níu chặt vạt áo của nàng.
Viên cuối cùng cũng ngẩng đầu, lướt mắt ba đứa trẻ, xem lộ dẫn, lông mày nhíu .
“Trong thành còn chỗ ở, gần đây lưu dân đến quá nhiều, chỉ thể phân phái đến các hương trấn xung quanh.”
Hắn từ trong ngăn kéo lấy một tờ giấy ố vàng, đó vẽ các thôn làng xung quanh Huệ Châu.
“Vọng Hải thôn phía đông giáp biển, thể trồng trọt đất nhiễm mặn, cũng thể đ.á.n.h cá; Kháo Sơn đồn phía tây tựa núi rừng cây, thể đốn củi kiếm sống, nàng chọn một nơi .”
Hạ Vãn Nguyệt ghé gần xem xét, bên cạnh Vọng Hải thôn vẽ những con sóng, bên cạnh Kháo Sơn đồn là ký hiệu những ngọn núi nhỏ. Nàng nhớ các con sợ nước, nghĩ đến việc gần biển lẽ thể kiếm cá mà sống, do dự một lát, hỏi: “Vọng Hải thôn… thể chia đất ?”
“Đất thì , chỉ là đất nhiễm mặn nhiều, thu hoạch kém.”
Viên mất kiên nhẫn đẩy tờ giấy cho nàng, “Nếu thì nhanh chóng ký tên , chậm trễ thì ngay cả hương trấn cũng còn chỗ mà .”
Hạ Vãn Nguyệt do dự nữa, ký tên tên Vọng Hải thôn.
Viên đưa cho nàng một tờ chứng nhận hộ tịch, đó đóng dấu đỏ của Huệ Châu phủ: “Cầm cái đến cổng làng tìm Lý Chính, sẽ sắp xếp chỗ ở cho nàng.”
Ra khỏi cổng nha môn, các hán tử của thương đội chuyển hành lý của nàng lên xe la.
“Cô nương, chúng giao hàng , đưa nàng đến Vọng Hải thôn nữa. Đây là Triệu công tử nhờ chúng chuyển giao, là để mua chút đồ cho lũ trẻ.”
Hắn đưa qua một bọc vải, bên trong là chút bạc và các món đồ gỗ chạm khắc cùng vải vóc dành cho trẻ con.
Hạ Vãn Nguyệt nhận lấy bọc vải, cảm tạ trong thương đội.
Nhìn mã xa của thương đội khuất dạng ở cuối con phố chính, nàng nắm tay Ôn Ngôn, kéo theo xe la, về hướng Vọng Hải thôn.
Sau khi hỏi khác Vọng Hải thôn ở , nàng liền khỏi thành. Quan đạo biến thành con đường nhỏ lầy lội, hai bên là những cánh đồng nhiễm mặn rộng lớn, cây trồng thưa thớt, khô héo một màu.
Thỉnh thoảng thể thấy vài nông phu đang lao động ruộng, da dẻ gió biển thổi cho thô ráp, thấy xe la của Hạ Vãn Nguyệt cũng chỉ hiếu kỳ hai cái.
Đi một canh giờ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Vọng Hải thôn.
Vài chục căn nhà đất xếp thành hàng dọc theo bờ biển, ở cổng làng một cây hòe già, gốc cây mấy lão nhân đang biển xa.
Hạ Vãn Nguyệt tìm đến nhà Lý Chính, một nam nhân trung niên da ngăm đen nhận lấy chứng nhận hộ tịch của nàng, dẫn nàng về phía cuối làng.
“Cuối làng một căn nhà trống, ở thành kiếm sống , nếu nàng đồng ý, dọn dẹp một chút là thể ở .
Bên cạnh một khoảnh đất hai phân, chỉ là đất nhiễm mặn nặng, cày xới kỹ lưỡng mới trồng trọt .”
Đến căn nhà trống ở cuối làng, Hạ Vãn Nguyệt đẩy cửa , một luồng mùi ẩm mốc xộc thẳng mặt.
Ngôi nhà lớn, chỉ một gian chính phòng, hai gian sương phòng, một gian bếp nhỏ, một gian củi, nhà xí ở phía gian củi.
Mái nhà vài chỗ dột, chỉ một gian sương phòng còn nguyên vẹn, dột mưa, nhưng chiếc giường gỗ trong phòng mục nát, Hạ Vãn Nguyệt chỉ khẽ đẩy một cái, chiếc giường đổ sập xuống đất. Gian sương phòng còn dột, xây một chiếc giường lò đất.
Góc tường mọc rêu phong, trong sân mọc đầy cỏ dại, bức tường rào bằng tre chắn quanh sân đổ sập nhiều chỗ.
Những khóm hoa bìm bìm chăm sóc rạp đất, dây leo bò khắp sân, nở đầy những bông hoa bìm bìm màu hồng và tím.
Lý Chính ở cổng sân, Hạ Vãn Nguyệt khắp nơi kiểm tra trong sân.
“Sân viện là tình hình như , nàng xem nàng ở đây, là thuê một gian phòng ở nhà khác, tạm thời ở đó, tự xây nhà?”
“………Cứ ở đây ! Dọn dẹp một chút vẫn thể ở .”