Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 13: Dọn dẹp nhà cửa, lên núi ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nguyệt Nương, chúng đến giúp ngươi đây.”

 

Trương thẩm tử và Chu thẩm tử dẫn theo nhà của họ đến giúp đỡ.

 

Đông sức lớn, nhanh, sửa cửa thì sửa cửa, trát tường thì trát tường, nhổ cỏ thì nhổ cỏ.

 

Trương thẩm tử cũng dẫn con dâu cắt ít cỏ tranh, bó từng bó , kéo về.

 

Giao cho con trai của Chu thẩm tử là Hứa Đại Sơn, đó Hứa Đại Sơn trèo lên mái nhà lợp lên.

 

Rất nhanh, trong nhà ngoài sân đều dọn dẹp sạch sẽ.

 

Nhìn căn nhà cuối cùng cũng dáng, Hạ Vãn Nguyệt cảm kích đến mức nên lời.

 

Chỉ thể âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, những như , nhất định báo đáp.

 

Người ắt báo đáp .

 

Trong nhà gì ăn uống, cũng thể giữ dùng bữa. Làm xong việc, mấy cáo từ về nhà.

 

Hạ Vãn Nguyệt giữ cũng cách nào mở miệng, ân tình như chỉ thể chờ ngày báo đáp.

 

Đợi hết, Hạ Vãn Nguyệt dẫn con cái nhà.

 

Căn nhà đơn giản, giữa là một gian đường đường chính, hai bên trái mỗi bên một phòng ngủ, phía đường đường chính là nhà bếp và phòng củi.

 

Nhà xí xây ở sân , cách phòng củi một .

 

Bên cạnh là một mảnh đất trồng rau nhỏ, nhưng bây giờ là một mảnh đất hoang.

 

Cái bàn cũ trong nhà hỏng, gãy một chân. Ba chiếc ghế miễn cưỡng dùng cũng con trai của Chu thẩm tử dùng gỗ đóng sửa chữa.

 

Phòng bên đây chắc là dùng để chứa tạp vật, chỉ phòng bên trái một cái giường.

 

Căn nhà từng c.h.ế.t, kiếp Hạ Vãn Nguyệt cũng từng thấy ít c.h.ế.t, đối với những chuyện quá để tâm.

 

May mắn , cái giường vẫn thể dùng , cũng khá chắc chắn, hỏng.

 

Bằng đêm nay, mấy ngủ đất.

 

“Ơ, đây là cái gì ?”

 

Lý Ninh đồ vật giường, nghi hoặc về phía Hạ Vãn Nguyệt.

 

“Nương ! Người xem...”

 

Hạ Vãn Nguyệt bước tới, giường đặt một cái gùi, trong gùi đựng ít đồ vật: một cái vại sành vỡ một góc, hai cái bát, một cái vò nhỏ, và ba củ khoai lang.

 

“Đây cái gùi Chu thẩm tử mang đến ? Nàng mang ư?”

 

Xem là cố ý để ở đây...

 

Đồ vật nhiều, nhưng ân tình nặng. Haiz, là một ngày nợ ân tình.

 

“A Ninh, Tam Nha, các ngươi ở nhà chăm sóc cho . Nương ngoài xem xét một chút, lát nữa sẽ về ngay.”

 

“Nương sẽ dựng cho các ngươi một cái bếp nhỏ ở sân , các ngươi thể nhóm lửa, nướng khoai lang , trưa nay cứ ăn tạm cái lót .

 

Nướng xong, nếu nương về thì các ngươi cứ ăn , cần đợi nương.”

 

“Nương, ? Có thể mang con và ca ca theo ? Con và ca ca nhất định sẽ ngoan ngoãn.”

 

Tam Nha cảm giác an , kéo tay Hạ Vãn Nguyệt buông , sợ buông tay, nương sẽ trở về nữa.

 

Lý Ninh tuy gì, nhưng ánh mắt cũng chăm chú Hạ Vãn Nguyệt, ánh mắt cầu khẩn cần cũng .

 

Hạ Vãn Nguyệt thở dài một , xổm xuống.

 

“Tam Nha, A Ninh, các ngươi yên tâm, nương sẽ bỏ rơi các ngươi. Các ngươi xem nhà bây giờ chẳng gì cả, nương nghĩ cách sắm sửa đồ đạc cho gia đình, đúng ? Các ngươi yên tâm, nương sẽ về nhanh thôi.”

 

“Vậy nương mau mau về nhé, con và sẽ ở nhà đợi nương.”

 

Lý Ninh hiểu chuyện nắm lấy tay , nhẹ nhàng gỡ cầm chặt trong tay .

 

“Đừng sợ, , ca ca đây , chúng cùng đợi nương trở về.”

 

Tam Nha ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt mong chờ Hạ Vãn Nguyệt.

 

Hạ Vãn Nguyệt khẽ véo tai nàng, xoa đầu Lý Ninh, xách chiếc giỏ mây Châu thẩm tử để ở nhà lên, bước ngoài.

 

Hạ Vãn Nguyệt rời khỏi sân viện, thẳng về phía hậu sơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-13-don-dep-nha-cua-len-nui.html.]

Tiến sâu trong núi, cho đến khi còn thấy thôn làng nữa, Hạ Vãn Nguyệt liền lặng lẽ gian.

 

Nàng nhà vệ sinh một chiếc khố phòng hộ. May mà nàng mặc loại khố phòng hộ , nếu trong trận chiến , m.á.u sắp tràn ngoài .

 

“A! Thật thoải mái! Ta chỉ chiếc giường , chẳng cả!”

 

Hạ Vãn Nguyệt xong khố phòng hộ, liền trực tiếp ngả xuống giường. Chiếc giường ấm áp mang cho Hạ Vãn Nguyệt một cảm giác an , nàng thoải mái đến mức dậy.

 

Cái thể đầy khổ sở ! May mà là sinh thuận, nếu là sinh mổ, bụng còn mang vết thương thì mà sống nổi?

 

“Haiz, mệnh khổ!”

 

Hạ Vãn Nguyệt khó khăn dậy, chiếc giường nệm êm ái ấm áp của , đành nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm bước khỏi gian.

 

Chỉ còn hai tháng nữa là lánh nạn , còn bao nhiêu chuyện chuẩn đây.

 

Tuy trong gian của đủ cả, nhưng những thứ bày bên ngoài cũng cần .

 

trong túi còn sạch hơn cả mặt tiền nhà, kiếm chút tiền .

 

Không may mắn như nữ chính trong tiểu thuyết .

 

“Nhân sâm linh chi, đến đây…………”

 

Hạ Vãn Nguyệt lấy từ trong gian một cây tây qua đao, thẳng lên núi.

 

Đi nửa canh giờ, đừng nhân sâm linh chi, ngay cả một cọng lông gà cũng chẳng thấy .

 

, thật sự là lông gà, khắp nơi đều là cảnh tượng úa tàn khô héo, ngay cả gà rừng cũng .

 

“...Ai!...Ai!...”

 

Đột nhiên, một con thỏ từ bụi cỏ bên cạnh Hạ Vãn Nguyệt "vụt" một cái chạy qua.

 

Hạ Vãn Nguyệt chỉ kịp giơ tay , con thỏ biến mất.

 

Phản ứng của cái thể tồi tàn chậm quá, nếu là thể của , con thỏ đó chạy thoát ?

 

“Ôi! Thân thể chút suy yếu !”

 

Hạ Vãn Nguyệt cúi nhặt vài viên đá nhỏ mặt đất, đó nhanh chân đuổi theo hướng con thỏ chạy.

 

Chạy hơn mười mét, nàng liền thấy một con thỏ đang xổm bên một đống cỏ khô gặm cỏ.

 

Mèo Dịch Truyện

Hạ Vãn Nguyệt nhanh chóng ném những viên đá nhỏ trong tay .

 

“Cũng may, cũng may.”

 

Thay một thể khác, còn là một thể yếu ớt như , thứ đều tập từ đầu, thể đ.á.n.h trúng là nhờ sức lực lớn.

 

Nàng đến nhặt con thỏ lên, ném giỏ mây, Hạ Vãn Nguyệt tiếp tục sâu . Càng trong, những loài động vật nhỏ càng nhiều.

 

Gà rừng bắt ba con, thỏ rừng cũng bắt hai con. Càng sâu , càng gần tới thâm sơn, dần dần thể thấy một chút màu xanh, lưa thưa, giữa một vùng lá cây khô héo.

 

“Đợi những chiếc lá xanh ngả vàng, lẽ cũng là lúc lánh nạn nhỉ?”

 

“Kìa, đó là gì?”

 

Hạ Vãn Nguyệt siết chặt chiếc giỏ mây lưng, nhanh chân về phía .

 

Một loại cây nhỏ mọc quả đỏ xuất hiện mặt Hạ Vãn Nguyệt.

 

“Chắc là nó ? Phải nhỉ?”

 

Loại cây nhỏ mọc quả đỏ trông giống nhân sâm, nhưng Hạ Vãn Nguyệt chắc chắn lắm. Dù thì nàng cũng chỉ từng thấy nhân sâm chế biến, từng thấy loại trồng trong đất, càng từng thấy loại hoang dã .

 

Nàng chỉ thấy hình ảnh mạng, cũng là nó .

 

“Mặc kệ, cứ đào lên tính .”

 

“Hì hì hì, lớn thật đó! Chắc cũng trăm năm chứ?”

 

Hạ Vãn Nguyệt cẩn thận đào cây nhân sâm lên, dùng một mảnh vải bọc , cho gian.

 

Phủi đất tay, dậy, tiếp tục sâu trong núi.

 

Đi thêm một canh giờ, Hạ Vãn Nguyệt tìm một nơi hẻo lánh, nữa một chiếc khố phòng hộ khác.

 

“Thật là phiền c.h.ế.t …”

 

Đào một cái hố chôn chiếc khố phòng hộ , Hạ Vãn Nguyệt dậy giậm chân, tiếp tục về phía .

 

 

Loading...