Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 136: Mua Thuyền

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày Hạ Vãn Nguyệt từ thành phố trở về, phía nàng là hai công của tiệm đóng thuyền, đẩy một chiếc xe gỗ chở khế ước thuyền.

 

Nàng dùng bạc tích cóp từ tiệm đồ kho và việc hướng dẫn quan phủ trồng khoai lang trong nửa năm qua, mua một chiếc thuyền cá cỡ trung bình.

 

Thuyền neo ở bến tàu đầu thôn, thuyền màu nâu sẫm bóng loáng, cột buồm còn buộc dải lụa đỏ mới, bay phấp phới trong gió biển đặc biệt bắt mắt.

 

“Hạ gia nương tử đây là mua thuyền ?”

 

Dân làng ngang qua vây xem náo nhiệt, ngưỡng mộ đưa tay sờ ván thuyền.

 

“Chiếc thuyền là thấy chắc chắn , về biển đ.á.n.h cá, hoặc vận chuyển ít hàng hóa đến làng lân cận, đều thuận tiện hơn nhiều!”

 

Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, đang với rằng nhờ Trần đại thúc am hiểu việc trong thôn giúp trông nom thuyền bè, thì thấy ngoài đám đông truyền đến một tiếng hừ lạnh đầy vẻ mỉa mai.

 

“Có những thật đúng là mệnh , đến từ nơi đói kém mới nửa năm mà xây nhà xi măng, mở tiệm đồ kho, giờ ngay cả thuyền cũng mua , còn tưởng là đại lão gia nhà nào về nông thôn !”

 

Người là Lưu Quế Hoa ở đầu làng phía tây, chồng nàng biển đ.á.n.h cá thường xuyên mùa, cuộc sống gia đình eo hẹp, thấy Hạ Vãn Nguyệt một đàn bà góa mà cuộc sống ngày càng thịnh vượng, mới đến lâu mà đều hướng về nàng , trong lòng sớm ấm ức.

 

Lời , đám đông chợt im bặt, khẽ kéo vạt áo Lưu Quế Hoa, nhưng nàng hất .

 

“Nhị tẩu Lưu thì đúng .”

 

Nụ mặt Hạ Vãn Nguyệt nhạt đôi chút, nhưng giọng vẫn ôn hòa.

 

“Lúc mới đến, mang theo ba đứa trẻ, gì cả, là nhờ dân làng giúp đỡ mới vượt qua khó khăn. Dân làng dạy đ.á.n.h cá, đưa dân làng công trình, nên cuộc sống mới khá hơn đôi chút.

 

Sau mở tiệm đồ kho, ngày nào cũng dậy từ khi trời sáng để chế biến, bận rộn đến tận khuya mới nghỉ ngơi. Trồng khoai lang, dạy cải tạo đất, cũng là dậy sớm thức khuya cùng .

 

Tiền thuyền , là từng phân từng hào kiếm , từng chiếm của làng nửa phần lợi lộc, thành ‘ may’ ?”

 

Trương thẩm bên cạnh cũng tiếp lời.

 

! Vãn Nguyệt tử vất vả thế nào, chúng đều thấy rõ. Sau trận bão năm ngoái, nàng giúp từng nhà sửa chữa nhà cửa, ngay cả tiệm đồ kho của cũng nghỉ mấy ngày.

 

Dạy chúng cách trồng khoai lang, ngay cả hạt giống cũng cho miễn phí, một như , dựa thể sống ?”

 

Lưu Quế Hoa đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn cứng miệng.

 

“Nói thì , nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, bản lĩnh lớn như thế? Nói chừng phía mánh khóe gì!”

 

“Ta thể mánh khóe gì?”

 

Hạ Vãn Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, tiến lên hai bước, ánh mắt lướt qua những dân vây xem.

 

“Chẳng qua là chịu khổ nhiều hơn khác, nghĩ nhiều cách hơn khác mà thôi, bản ngươi vô dụng còn trách khác quá giỏi giang ? Đây là đạo lý gì?”

 

Lời khiến Lưu Quế Hoa còn khí thế, nàng mím môi , hung hăng liếc những xem náo nhiệt, bỏ .

 

Trong đám đông thở dài, bàn tán Lưu Quế Hoa lòng hẹp hòi, cũng đến khuyên Hạ Vãn Nguyệt đừng để trong lòng.

 

Hạ Vãn Nguyệt lắc đầu, xổm xuống xoa đầu Lý Ôn Ngôn đang xán gần.

 

“Mẫu . Cuộc sống là do tự sống, cần bận tâm khác gì, con vốn là thế, ghét con , hận con .”

 

Lý Ôn Ngôn gật đầu mạnh, nắm tay mẫu : “Mẫu , con sẽ càng cố gắng sách, giúp cuộc sống hơn! Rồi thi đậu tú tài, quan lớn, khiến tất cả đều kính trọng .”

 

Hạ Vãn Nguyệt xoa xoa tóc , tủm tỉm đầy an ủi.

 

“Được, mẫu trông cậy con …….”

 

Lý Ôn Ngôn nghiêm túc gật đầu. “Con nhất định sẽ cố gắng, mẫu cứ yên tâm…”

 

Khi tà dương ngả về tây, Trần đại thúc dẫn theo mấy hậu sinh đến, giúp kiểm tra buồm và dây neo cho thuyền đ.á.n.h cá.

 

Hạ Vãn Nguyệt bên bến tàu, mặt biển xa xăm nhuộm màu vàng đỏ, trong lòng một mảnh bình yên.

 

Nàng , con luôn lúc ghen ghét, nhưng chỉ cần bản hành sự quang minh chính đại, dựa đôi tay mà sống , thì sẽ sợ khác .

 

Những ngày đó, Lưu Quế Hoa thỉnh thoảng vẫn vài lời chua ngoa, nhưng phần lớn dân làng đều ghi nhớ cái của Hạ Vãn Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-136-mua-thuyen.html.]

 

Chính Lý đang bổ củi trong sân, thấy nàng đến, liền đặt rìu xuống đón : “Vãn Nguyệt nha đầu đến sớm , chuyện gì gấp ?”

 

“Muốn hỏi Chính Lý một chuyện, trong làng chúng ai kinh nghiệm biển đặc biệt phong phú ?”

 

Hạ Vãn Nguyệt đưa cái giỏ đựng đồ kho trong tay qua.

 

“Ta mua một chiếc thuyền đ.á.n.h cá, học cách biển đ.á.n.h bắt,” Chính Lý nhận lấy cái giỏ, : “Nếu đến kinh nghiệm biển phong phú, thì kể đến Lão Chu Đầu ở đầu làng phía đông.”

 

“Ông trẻ tuổi từng dong buồm đại dương, đối với tình hình vùng biển rõ như lòng bàn tay. Chỉ là ông chút tính khí kỳ quái, dễ dàng dạy khác.”

 

Hạ Vãn Nguyệt mắt sáng rực, vội vàng hỏi: “Vậy thế nào mới thể khiến ông dạy ?”

 

Chính Lý xoa xoa cằm, suy nghĩ chốc lát : “Người thể mang chút rượu ngon đến thăm ông , rõ ý định của , ông sẽ đồng ý.”

 

Hạ Vãn Nguyệt cảm tạ Chính Lý, vội vàng chợ mua một vò rượu ngon, thẳng tiến đến nhà Lão Chu Đầu.

 

Lão Chu Đầu đang trong sân phơi nắng, thấy Hạ Vãn Nguyệt xách rượu , chút kinh ngạc.

 

Hạ Vãn Nguyệt rõ ý định, Lão Chu Đầu nhíu mày, đ.á.n.h giá nàng: “Một cô bé như ngươi, học đ.á.n.h cá gì, đây là công việc dễ dàng.”

 

Hạ Vãn Nguyệt kiên định : “Ta sợ chịu khổ, dựa bản lĩnh của để cuộc sống hơn.”

 

Lão Chu Đầu chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được , thấy ngươi khí thế , sẽ dạy ngươi.”

 

Hạ Vãn Nguyệt mừng rỡ, vội vàng dâng rượu lên, trong lòng nghĩ, chuyện biển đ.á.n.h cá xem như chỗ dựa.

 

Nàng cũng nhất định đ.á.n.h cá, chẳng qua là khi rảnh rỗi cũng thể biển chơi bời.

 

Ngoài cổng sân đột nhiên truyền đến tiếng mỉa mai: “Ối chao, đây là Hạ gia nương tử ư, đào xong khoai lang, sắm sửa thuyền đ.á.n.h cá, cuộc sống thật là đỏ lửa a! Đâu như chúng , giữ mấy mẫu đất bạc màu, ngay cả bữa cơm no cũng sắp mà ăn.”

 

Nhà Lưu Quế Hoa khéo ở ngay cạnh nhà Lão Chu Đầu, chỉ thấy nàng hai tay chống nạnh ở cửa, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ.

 

Chồng nàng tham ăn biếng , cá cũng đ.á.n.h , mỗi chỉ chút ít cá, nhà cửa sắp gì ăn.

 

Cuộc sống gia đình vốn chật vật, thấy Hạ Vãn Nguyệt từ một dân tha hương đến lánh nạn, chỉ trong vài tháng nhà, tiệm, nay còn mua thuyền, sự ghen tỵ trong lòng như cỏ dại mà điên cuồng mọc.

 

Sắc mặt Hạ Vãn Nguyệt đổi, nhưng ngữ khí lạnh vài phần: “Cuộc sống của thế nào, là do một đôi tay của kiếm .”

 

“Nhị tẩu Lưu nếu cảm thấy cuộc sống khó khăn, chi bằng dành nhiều tâm tư hơn cho ruộng đất, nghĩ nhiều hơn về cách để cuộc sống , chứ suốt ngày chỉ chằm chằm khác.”

 

Lưu Quế Hoa nghẹn một cục, nghển cổ : “Ngươi đừng đắc ý! Ngươi là một nữ nhân ngoại làng, đến bao lâu chiếm hết tiện nghi, ai tiền của ngươi từ ? Nói chừng là…”

 

“Lưu Quế Hoa!”

 

Lão Chu Đầu ngắt lời nàng , sắc mặt trầm xuống.

 

“Nói chuyện lương tâm! Hạ nương tử mang theo ba đứa trẻ đến lánh nạn, trộm cướp, còn dạy cách trồng khoai lang, giúp ít trong làng cải thiện cuộc sống, ngươi thể nàng như ?”

 

Lưu Quế Hoa còn biện minh, Hạ Vãn Nguyệt tiến lên một bước, trực tiếp giáng cho nàng một bạt tai.

 

Ánh mắt nàng lạnh như gió biển.

Mèo Dịch Truyện

 

“Ta Hạ Vãn Nguyệt quang minh lạc, nếu như ngươi cảm thấy vấn đề, cứ việc đến phủ nha tố cáo .

 

nếu còn dám bịa đặt gây sự, thêu dệt chuyện về và các con, cũng kẻ dễ bắt nạt.

 

Chồng ngươi tháng còn nợ tiền đồ kho của trả, tinh lực ở đây gây rối, chi bằng trả hết tiền ?”

 

Lời đ.â.m trúng yếu huyệt của Lưu Quế Hoa, chuyện chồng nàng nợ tiền đồ kho vốn khiến nàng chột , nay Hạ Vãn Nguyệt châm chọc như , lập tức mất hết dũng khí, nàng ôm mặt hừ một tiếng bất mãn, bỏ , ngay cả đầu cũng ngoảnh .

 

Nhìn bóng lưng nàng , Lão Chu Đầu thở dài: “Lưu Quế Hoa chính là lòng tham nhỏ mọn, ngươi đừng chấp nhặt với nàng , nàng ghen tỵ với ngươi nên mới như .”

 

Hạ Vãn Nguyệt thu ánh mắt , ngữ khí trở về bình tĩnh: “Ta sẽ tính toán với nàng , nhưng cũng sẽ để bản chịu ấm ức. Chuyện học đ.á.n.h cá phiền Chu đại gia , cần bao nhiêu tiền sẽ thiếu một phân, chuyện thuyền hiểu, phiền Chu đại gia .”

 

Lão Chu Đầu gật đầu, dặn dò: “Ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, nếu ai tìm ngươi gây sự, ngươi cứ việc với , làng Vọng Hải chúng ức h.i.ế.p thật thà, càng cho phép ai gièm pha ức h.i.ế.p ngoại làng.”

 

Rời khỏi nhà Lão Chu Đầu, gió biển đang nhẹ, Hạ Vãn Nguyệt mặt biển xa xăm, trong lòng hề gợn sóng.

 

 

Loading...