Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 149: --- Bức Bách
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ ba khi Triệu quả phụ lấy bánh ngũ cốc thô, Hạ Vãn Nguyệt thấy trong thôn truyền những lời bàn tán.
Có kẻ nàng "giấu đầy kho lương thực, nhưng chỉ cho Triệu quả phụ hai chiếc bánh".
Lại kẻ nàng "lòng đen tối lắm, con Triệu quả phụ sắp c.h.ế.t đói cũng thèm tay".
Lại kẻ nàng là giả nhân giả nghĩa, thì như giúp trong thôn nhưng thực vơ vét ít, cuối cùng chỉ cho trong thôn một chút xương vụn.
Nếu vì đều khó khăn đến , nàng giúp? Ôm giữ núi vàng c.h.ế.t đói.
Những lời , cần nghĩ cũng là Triệu quả phụ truyền .
Lý Tri Hạ xong uất ức đến đỏ mắt: "Nương, rõ ràng chúng cho nàng bánh, nàng còn ?"
Hạ Vãn Nguyệt xoa đầu con gái, giọng điệu bình thản: "Bởi vì nàng cảm thấy chúng nên cho nhiều hơn. Lòng vốn là , cho một chút, nàng liền nhiều hơn, một khi thỏa mãn , những điều đây liền quên sạch."
Chính Lý cũng chuyện , đặc biệt đến khuyên Hạ Vãn Nguyệt: "Đừng chấp nhặt với bọn họ, đều là đói điên mới loạn."
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, thêm gì nữa.
Nàng lẽ nên hiểu rõ, lòng chịu nổi sự thử thách, ngay cả kẻ tưởng chừng đáng thương, cũng cất giấu lòng tham.
Chút thiện ý đây đối với Triệu quả phụ, giờ đây trở thành lý do để khác chỉ trích nàng.
Không bao lâu , trong thôn xảy chuyện.
Nửa túi khoai lang giấu trong nhà Trần đại thúc kẻ trộm lấy mất, kẻ trộm lương thực chính là Triệu Tam đó Hạ Vãn Nguyệt đuổi .
Trần đại thúc giận đến rống, nhưng dám tìm Triệu Tam phân bua, Triệu Tam đói đến đỏ mắt, trong tay cầm lưỡi hái, kẻ nào chọc giận thì sẽ liều mạng với kẻ đó.
Hạ Vãn Nguyệt tất cả thứ, trong lòng chút gợn sóng.
Nàng bảo Lý Ôn Ngôn đóng ván gỗ lên tất cả cửa sổ trong nhà, đặt hai con d.a.o chặt củi phía cửa.
Nàng , khi sinh tồn trở thành mục tiêu duy nhất, cái ác trong nhân tính sẽ phóng đại vô hạn, kẻ đó còn thể lý lẽ, giờ đây thể sẽ vì một miếng lương thực mà liều mạng.
Đêm hôm đó, Hạ Vãn Nguyệt cố ý đặt một túi gạo lứt nhỏ ngoài cửa sân, thì ẩn cửa quan sát.
Không bao lâu , Triệu Tam và Lý Tứ lén lút mò đến, thấy gạo lứt mắt đều sáng lên, vội vàng ôm lấy chạy.
Hạ Vãn Nguyệt bóng lưng bọn chúng, lạnh một tiếng, nàng chính là cho bọn chúng , lương thực, mà là cho, càng bọn chúng hiểu rõ, chiếm tiện nghi từ nàng, dễ dàng như .
Ngày hôm , Hạ Vãn Nguyệt Triệu Tam và Lý Tứ vì chia lương thực đều mà đ.á.n.h , Lý Tứ Triệu Tam đ.á.n.h vỡ đầu.
Chính Lý thở dài một tiếng, với Hạ Vãn Nguyệt: "Toàn là những kẻ hồ đồ, vì một miếng lương thực, ngay cả mạng sống cũng màng."
Hạ Vãn Nguyệt đáp lời, chỉ là canh giữ lương thực trong nhà chặt chẽ hơn.
Những kẻ đói quá lâu mũi thính, nhà ai nấu cơm, hương thơm bay , từ xa cũng thể ngửi thấy.
Cho nên ngoài sân nhà Hạ Vãn Nguyệt bọn họ luôn .
Nàng sẽ cho bất cứ ai cơ hội thử nàng nữa, càng để lòng tham của những kẻ , uy h.i.ế.p đến sự an của nàng và bọn trẻ.
Đóng chặt cửa sổ, để một chút hương thơm nào thoát ngoài.
ngay cả như , cũng thể ngăn những kẻ đói điên.
Hôm đó một đám vây ở ngoài cửa sân nhà Hạ Vãn Nguyệt, thậm chí vài kẻ còn cầm cuốc, lưỡi hái.
Tất cả đều la hét đòi Hạ Vãn Nguyệt giao lương thực, nếu thì hãy cút khỏi thôn.
Hạ Vãn Nguyệt cửa, ánh mắt bình tĩnh, lớn tiếng : "Ta từng giúp Triệu quả phụ, cũng từng cho hạt giống, đây là tình nghĩa, bổn phận.
Giờ đây nhà cũng con nuôi, lý gì chia lương thực cho các ngươi."
Trong đám đông hô lên: "Nàng một góa phụ, cần nhiều lương thực như gì, bằng lấy cùng ăn."
Hạ Vãn Nguyệt lạnh: "Lương thực của là do tự tay cực khổ trồng trọt mà , dựa chia cho các ngươi. Các ngươi nếu dám xông , con d.a.o chặt củi trong tay đây mắt ."
lúc hai bên đang giằng co, từ xa truyền đến tiếng của Chính Lý.
"Tất cả dừng tay cho !" Chính Lý bước nhanh đến, phía còn theo vài thôn dân khỏe mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-149-buc-bach.html.]
Hắn đám đông, ánh mắt nghiêm khắc quét qua : "Hạ gia nương tử giúp bao nhiêu việc, trong lòng các ngươi rõ ? Nàng dựa bản lĩnh của mà trồng lương thực, dựa giao ?"
Trong đám đông nhỏ giọng lẩm bẩm: " đều sắp c.h.ế.t đói ..."
Chính Lý thở dài một tiếng: "Ta đều khó khăn, nhưng thể lấy oán báo ân. Hạ gia nương tử cũng con nuôi, chúng thể bức ép nàng ."
Hắn đầu, ánh mắt khó xử cầu khẩn Hạ Vãn Nguyệt.
"Vãn Nguyệt, nàng dễ dàng gì, nhưng đều đang đói, thể nào ít nhiều lấy chút lương thực cứu đói khẩn cấp ?"
Hạ Vãn Nguyệt im lặng một lát, từ từ mở lời: "Chính Lý thúc, thể lấy thêm một ít lương thực, nhưng đây là cuối cùng. Sau ai cũng đừng hòng tơ tưởng lương thực nhà nữa."
Nói xong, nàng nhà lấy một túi lương thực nhỏ.
Đám đông thấy , lập tức im lặng, kẻ hổ cúi đầu, cũng kẻ lớn tiếng lầm bầm: “Bấy nhiêu đây, đủ ai ăn?”
Hạ Vãn Nguyệt những kẻ đang lớn tiếng, ánh mắt chợt lạnh: “Chê ít thì các ngươi thể đừng lấy, vốn dĩ chẳng nghĩa vụ nuôi dưỡng các ngươi. Trước đây cho hạt giống, cho bánh lương thực thô, dẫn dắt các ngươi kiếm tiền trồng trọt nuôi hoa.”
“ là nuôi dưỡng một lũ sói mắt trắng, lương tâm của các ngươi đều ch.ó ăn hết . Túi lương thực nhỏ đều là do lòng thiện, là thứ các ngươi đáng .”
Những kẻ đó khí thế của nàng trấn áp, dám thêm lời nào.
Chính Lí vội vàng hòa giải: “Vãn Nguyệt đây cũng là một phen hảo ý, đừng kén cá chọn canh nữa.”
Sau đó chỉ huy mấy dân làng chia lương thực xuống.
Sau chuyện , đa trong làng đều lòng cảm kích với Hạ Vãn Nguyệt, cũng chút hổ về những việc .
vẫn còn vài kẻ lòng đầy bất mãn. Chính Lí nhận lấy lương thực, với : “Mọi giải tán ! Sau đừng mấy chuyện hồ đồ như nữa.”
Mọi từ từ tản , một cuộc khủng hoảng tạm thời hóa giải.
những vết sẹo còn thì vẫn mãi tồn tại. Ngôi làng từng tưởng chừng như hòa thuận láng giềng, giờ đây trở nên ngàn lỗ trăm vết.
Mèo Dịch Truyện
Hạ Vãn Nguyệt đám đông tản , lòng tràn đầy bi lương.
Nàng , mấy kẻ lòng đầy bất mãn , chừng còn sẽ gây chuyện nữa.
Quả nhiên, quá mấy ngày, trong làng bắt đầu lời đồn đại.
Nói Hạ Vãn Nguyệt lấy lương thực là để khoe khoang, căn bản thật lòng giúp .
Hạ Vãn Nguyệt ngơ chuyện , nhưng chuyện đó, ít dân làng giúp Hạ Vãn Nguyệt đỡ.
Chắc là lương tâm c.ắ.n rứt chăng! Chỉ mấy kẻ cứng đầu là vẫn ngang ngược trong làng.
Đêm hôm đó, Hạ Vãn Nguyệt thấy ngoài sân động tĩnh.
Nàng lén lút dậy, qua cửa sổ, hóa là mấy kẻ lòng đầy bất mãn , đang định trèo tường .
Hạ Vãn Nguyệt nhanh chóng cầm lấy cây d.a.o bổ củi cánh cửa, suy nghĩ một chút, đặt d.a.o bổ củi xuống, cầm lấy một cây gậy gỗ thô.
Mở cửa quát lớn một tiếng: “Các ngươi gì!”
Mấy dọa giật , nhưng nhanh lấy dũng khí, một trong đó hung hăng : “Giao lương thực đây, bằng đừng hòng kết cục !”
Hạ Vãn Nguyệt lạnh lùng, sải bước .
“Lại đây! Ta thật xem các ngươi bản lĩnh đến !”
Mấy nhanh chóng lao về phía Hạ Vãn Nguyệt, Hạ Vãn Nguyệt nhanh nhẹn nghiêng tránh thoát, đồng thời vung gậy gỗ, đ.á.n.h trúng cánh tay một kẻ, kẻ đó kêu t.h.ả.m một tiếng, cánh tay lập tức sưng đỏ.
Mấy còn thấy , càng điên cuồng vây lên.
Hạ Vãn Nguyệt hề sợ hãi, cây gậy gỗ trong tay nàng gõ chuẩn xác cánh tay và chân của đối phương.
Nhanh chóng đ.á.n.h gãy chân mấy kẻ đó, chẳng mấy chốc, mấy dân làng đó liền lăn sân, ôm chân kêu la t.h.ả.m thiết.
Tiếng động kinh động đến hàng xóm xung quanh, ít đều lê cái đói khát chạy xem.
Chính Lí cũng đến muộn.
“Lại nữa? Các ngươi đang gì ?”